
s ợ i .t ó c
c a o .n g u y ê n
c a o .n g u y ê n
Hãy để cho những giọt nước mắt em
chảy ngược vào trong
không nơi đâu đủ rộng
trải dài như dòng sông để chứa!
Em xuôi theo con đò về bến cuối
ngày còn xanh như bài thơ anh viết?
Nhưng dù sao cũng ghé lại đọc vài câu
hàng chữ sẽ thay chiếc lược ngà
vuốt mượt sợi thời gian
Cho anh nghe tiếng cười em lung linh
bay vào trời thăm thẳm
Thay cho các vì sao thắp sáng anh
và những con chữ kia lấp lánh
Con bồ câu bay lên
gắp hạt thóc trong bàn tay nhỏ
Nâng vòm trời lên cho sáng môi xinh
Bó hồng em cầm đã đưa cho người
nhưng linh hồn của nó còn giữ lại
Hãy đặt vào bàn tay chờ đợi
đang xanh rêu kẽ hàng trên bài nhạc
ngày nào viết trên đá núi
Trong vườn nhà anh hôm nay
hương xưa lại thầm tỏa
có một loài hoa diệu kỳ vừa nở
Ngày xanh mạ trên bậc thang ruộng mùa nước bạc
Ngơ ngác trắng đồng cỏ viền lưng núi
Anh làm kẻ ngu ngơ
mang bài thơ đi gieo thay lúa
Mong những hạt chữ kia mọc lên
lao xao nõn rì rào gió xới
dài mượt như tóc người
thuở mới yêu nhau
Niềm đau dài bằng những sợi tóc
rụng mỗi ngày kết lại thả trôi vào sông
kết thúc chiếc bánh tan vào dòng nước
Điệu blue buồn ngoằn ngoèo bủa vây như lụa
không cuốn được bước chân em
Đôi mắt trăng hé lên phía biển
rằm soi đêm anh những đám mây ngũ sắc
Những gam màu nhảy nhót trên chiếc hài bé xíu lan rừng
tiếng đệm guitar thùng giọng hát Digan
lang thang du mục về nguồn
Từ cao nguyên lành lạnh chảy ra dòng sữa
màu thơ...
đ ì n h n g u y ê n
