30 t h á n g .4
.....v à .n h ữ n g .m ấ t .m á t .c ủ a .t ô i
____________________________________________________________________________Sau 30 tháng 4-1975 vài tháng gì đó tôi không nhớ rõ, Việt Cộng đã đày Bố tôi xuống rừng U Minh, còn tôi thì đang ở một mình trong rừng kinh tế mới, được VC đặt cho cái tên rất dễ nghe: Trại Tình Thương (Hố Nai 5, thuộc tỉnh Biên Hoà). Lúc đó tôi buồn không buồn nào hơn, lại cô đơn. Thằng bé vừa bước qua tuổi 15 được mấy ngày lại ở một mình giữa rừng thiêng nước độc như vậy không buồn mới là lạ.
Lâu lâu tôi lại trốn về thăm loài người, nơi đó có Mẹ, có anh, chị, em và bạn bè... những ngày ngắn ngủi đó tôi vui như người chết sống lại! Nhưng rồi lại nhận được thư của Bố từ tù gửi về khuyên tôi phải trở lại kinh tế mới, chịu khổ hy sinh giữ hộ khẩu nơi địa ngục đó để khi Bố được trả tự do còn có chỗ để cư trú trốn tránh tai mắt của bọn công sai địa phương. Tôi chỉ biết khóc ròng rồi sáng sớm hôm sau lại xách theo một bộ quần áo rách thứ hai, nhảy lên xe đò lặn lội từ miền tây lên Sàigon, ngủ tạm nhà cậu ruột ở quận 5 một đêm rồi sáng hôm sau đón xe đò miền đông lên trại, chịu tra tấn tiếp tục.
Có lần xe đò đang chạy tôi tình cờ nhìn xuống đường thì bỗng nước mắt trào ra không ngưng được. Tôi nhìn thấy rất nhiều học sinh trung học mặc đồng phục tan trường đang về nhà. Hai, ba bà cũng trạc tuổi mẹ tôi thấy lạ quay sang hỏi
- Cháu sao thế?
- ...
- Bố, Mẹ đâu, đi lạc à?
- ...
Tôi chỉ nín lặng lắc đầu ngồi khóc. Có bác thấy tội nghiệp bóc bưởi cho tôi ăn, tôi vẫn lắc đầu, nước mắt cứ chảy dài. Tôi đâu muốn đi kinh tế mới, tôi vẫn nhớ trường, nhớ cô, nhớ bạn học. Tôi không trả lời các bác tốt bụng ấy được vì nước mắt làm tôi nghẹn ngào, không nói thành lời!
Năm đó còn bé, tôi chả quan tâm gì đến chủ nghĩa, mặc mẹ tư bản hay cộng sản. Tôi chỉ biết sau 30-4-1975 tôi mất rất nhiều: Anh rể, người anh tốt bụng đã giúp Bố Mẹ tôi đôi lần về mặt tài chánh, đã chết không toàn thây dưới nhiều ngàn quả trọng pháo. Anh cả của tôi, người anh tôi thân nhất đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quí báu, đã nhảy lầu tự tử vì thất vọng và sợ hãi. Mái nhà thân yêu, nơi anh, chị, em chúng tôi vui sống, đã bị cướp trắng trợn giữa ban ngày và cuối cùng, tôi không còn được đi học!