v à i .c h u y ệ n
.T Ầ M .P H À O
____________________________________________________________________________1. Trời rét ngồi nhớ chuyện xưa.
Vô Học, Hạ Cấp
Cách đây hơn 20 năm, một câu chuyện gây một ít xôn xao ở California. Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng. Có anh chàng Mỹ đen kia hiên ngang đi vào Macy's, đến khu vực điện tử, tỉnh bơ bê một cái CD player loại hơi đắt tiền, mang đến quầy tính tiền bảo cô cashier là cái máy này anh ta mới mua hôm qua, giờ không thích nữa muốn trả lại, lấy lại tiền mặt. Ngày xưa Macy's policy dễ dàng hơn bây giờ nhiều. Cô cashier Mỹ trắng còn nhỏ tuổi thấy rõ ràng mọi chuyện, nhưng vì quá trẻ, nhút nhát, lại nhìn cái bản mặt cô hồn của anh Mỹ đen nên không dám hó hé, riu ríu làm thủ tục rồi trả tiền mặt lại cho anh chàng Obama's cousin. Sau đó về nhà cô cashier bỗng dưng cảm thấy bực bội, đem câu chuyện kể lại cho bạn bè, câu chuyện bất ngờ lại lan xa sang tới giới truyền thông. Từ chuyện này có một số người nhận định: Đó là hành vi cướp bóc trắng trợn, chỉ có những người vô học, hạ cấp xem thường pháp luật mới hành động như vậy. Mà cũng đúng thật, Mỹ đen mà đã vô học thì từ cướp của đến giết người, chuyện nào cũng dám làm.
Chuyện này thật ra cũng chẳng mới mẻ gì, nó đã từng xảy ra cách đây 38 năm, nhưng không phải ở California mà lại ở quê tôi, nạn nhân là gia đình tôi.
Gia đình tôi lúc ấy đang khó khăn lắm. Bố tôi đang ngồi tù cộng sản, mẹ tôi vất vả lắm mới cưu mang nổi đàn con bé dại. Tự dưng có một ngày, lão chủ tịch thị trấn đến nhà chúng tôi với một bọn công sai, tuyên bố tịch thu nhà cửa, tài sản, với tội trạng hết sức hàm hồ: Tiểu tư sản. Không cần nói cũng đủ biết chúng tôi phải khổ sở như thế nào khi phải ngủ tạm ở hiên nhà của láng giềng. Đêm đó em gái tôi mới 9 tuổi sợ hãi khóc ròng. Tôi không biết phải dỗ em mình cách nào vì chính tôi cũng sợ. Chúng tôi thiếu thốn đủ thứ, nấu chín được một nồi cơm trắng đã muôn ngàn khó khăn! Khó khăn chồng chất khó khăn! Giờ tôi cũng không muốn nhắc lại.
... ...
Vài năm sau khi gia đình chúng tôi may mắn, tất cả đều đoàn tụ ở California, cật lực làm lụng nên cuộc sống tạm ổn định. Có một ngày vào năm 1997, lão tịch ngày xưa nhắn với một người quen với gia đình tôi về thăm quê vừa trở lại Mỹ, nguyên văn như sau: Căn nhà ngày xưa của gia đình họ Phạm bị cách mạng tịch thu, bây giờ cách mạng khoan hồng, thành viên trong gia đình họ Phạm có thể trở về mua lại căn nhà với giá thị trường là 400 lượng vàng.
Kệch cỡm chưa? Nhà của chúng tôi, họ cướp trắng trợn giữa ban ngày, giờ họ muốn bán lại cho chúng tôi để lấy vàng. Hành vi này quá giống với anh chàng Mỹ đen kể trên, vậy có thể gọi Việt cộng là vô học, hạ cấp được không nhỉ?
2. Nói thật chả sợ... mất lòng
Trong một nhóm bạn, hay thậm chí trong một đoàn thể, khi nghe một câu chuyện không quan trọng nào đó, tôi hay nhìn vấn đề ở góc độ khôi hài của nó, đưa ra vài nhận xét buồn cười vô hại rồi cười xoà. Vài người bạn lưu ý tôi, cho rằng nếu tôi hay đùa cợt như vậy sẽ không được người khác phái thích vì thường đàn bà hay để ý đàn ông nghiêm trang, đạo mạo. Tôi không quan tâm lắm về chuyện này. Tôi thích sống thật, cười lúc mình thích cười. Buồn và khóc thì thiếu gì dịp. Đời chả phải đầy bi kịch và nước mắt đó sao?
Trong lĩnh vực thơ văn, tôi bướng bướng, chả theo lề luật mẹ gì cả. Ừ nhỉ, đó là thế giới của riêng mình, tại sao phải quá dè chừng, sợ đầu, sợ đuôi. Tôi muốn sống dễ dàng như ăn phở vậy. Tô phở của mình, ăn thịt trước hay ăn phở trước là quyền của mình, tại sao phải ăn cho giống thằng nào chứ? Ai không thích thì mặc thây họ, lo làm gì, mệt xác!
Có lần tôi viết một đoản văn rất ngắn, khôi hài nhưng châm biếm, đả phá những người làm thơ quá gò bó theo luật lệ, làm thơ mất cả hồn. Có cô nọ trên web gửi pm đến tôi, chê trách tôi đủ điều, cuối cùng đề nghị tôi sửa lại bài viết. Tôi cười khà khà: "Thưa cô, tôi không có nhận một xu từ cô, tại sao tôi phải chỉnh sửa theo ý cô chứ? Cô hơi giống công an Việt cộng ah". Cô ấy không nói gì thêm, nhưng sau này vẫn còn theo ám tôi thêm mấy lần nữa. Có nhiều người đàn bà kỳ cục vậy đó. Tự dưng ban cho mình quyền hạn một cách rất vô duyên, tự tiện đi sai bảo người khác, khi người ta không nghe lời mình thì đi thù vặt, đeo theo làm phiền người ta.
Tóm lại, tôi viết để tôi vui, nếu có người cùng vui thì tốt. Không có ai chia xẻ hả? Tôi vẫn vui như thường. Viết mà lo ngay ngáy vì người này, vì người nọ thì đâu có thật nữa. Mà viết giả dối thì viết làm gì?