T H U Ỷ .C H U N G .L À .G Ì ?
____________________________________________________________________________Theo tôi nghĩ, chả biết đúng không
Thuỷ: Trong chữ khởi thuỷ, là bắt đầu.
Chung: Trong chữ chung cuộc, là cuối cùng.
Thuỷ Chung Như Nhất: Trước sau như một
Năm 2001 tôi về VN chơi. Cũng chả có gì quan trọng, thay vì đi Âu Châu, Úc Châu, đi VN vui hơn.
Ở Long Xuyên tôi có người quen, chị N là bạn học cũ của anh tôi. Đến thăm chị, cũng sẵn dịp đã rất nhiều năm tôi không đến LX. Rất trùng hợp, tôi đến đó, ngay hôm sau Thứ Bảy là sinh nhật của bạn chị N, một trong những doanh nhân tiếng tăm của LX. Chị N rủ tôi đi theo, tôi chẳng bận bịu gì nên ừ luôn. Trên đường đi chị nhờ tôi một chuyện
-Đến đó chị sẽ sắp xếp cho em ngồi cạnh một cô bạn. Cô này là bạn chị trong thương trường tên H, nhỏ hơn chị nhiều, chắc nhỏ hơn em vài tuổi. H đang có chuyện buồn, em cố gắng giúp chị, làm cô ấy vui.
An ủi một người đàn bà đang buồn không khó, cũng chẳng dễ. Quan trọng là cô ấy đang buồn chuyện gì. Chị không nói. Tôi không hỏi. Thôi kệ, đến đó tuỳ cơ ứng biến.
Buổi tiệc rất đông người và khá vui. Cả buổi tiệc tôi đã dùng tất cả kinh nghiệm và sự lịch lãm thu thập được trong đời để chu toàn trách nhiệm. Tàn tiệc tôi vẫn không say, chỉ có chút ngà ngà pha chút hưng phấn.
Trưa hôm sau. Sau khi cúp phone với người bạn, chị N với gương mặt tươi rói rủ tôi ra ngoài ăn trưa nói chuyện. Uống xong hớp cà phê đá, không giữ được nữa, chị nói liền
-Em giỏi thiệt. Con H đang vui như tết, khen em không dứt lời. Nó nói người gì đâu mà ngọt ngào, khéo ăn nói, khéo chiều!
Tôi cười cười giở giọng phim Tầu
-Giỏi gì đâu chị. Không làm nhục sứ mạng là vui rồi
-Làm gì có. Nó đòi gặp em, đi ăn tối kìa.
H không đẹp, dáng người cao, to ngang, vai rộng, hơi thô cứng, giọng miền tây hơi bị vỡ, cũng thô luôn. Người như vậy chỉ tạo ra được sự vững vàng và sự tin tưởng trong đối tác làm ăn, (hoặc ở nhà chăm con cũng được), khó có thể làm người tình để đàn ông đem ra ngoài khoe với bạn bè. Chị N tiếp tục kể lể...
Trường hợp của H khá đáng thương. Lúc hàn vi thì vợ chồng có nhau. Từ lúc ăn nên làm ra thì chồng giở chứng. Ban đầu chỉ lén lút, sau lấy cớ vợ bệnh hoạn, công khai mèo mỡ. Chuyện đáng buồn cười là chị N mặc dù là bạn của H, thương bạn nhưng lại đồng ý cách cư xử của T, chồng H. Chị bảo với tôi
-Xã hội VN là vậy đó em, đàn ông ra ngoài mèo mỡ là chuyện thường
Tôi hơi khó hiểu
-Hai người không nói chuyện với nhau sao chị? Đàn ông có vợ phải sống như người có vợ chứ
Chị N nhìn tôi như lạ lùng lắm
-Thì T nó vẫn sống như người có vợ chứ. Mỗi tuần nó ra ngoài mấy ngày rồi cũng về. Con H có nói gì đâu, miễn là nó có về nhà là được rồi
Tôi có chút nóng mặt
-Cứ mỗi tuần đều vậy? Rõ ràng là không tôn trọng vợ mình. Bố Mẹ hai bên không ai khuyên bảo gì à? Sao mọi người lại chấp nhận được?
Chị N thản nhiên
-Con H lại có bệnh. Nó không đáp ứng chuyện kia với chồng thì thằng T nó phải ra ngoài kiếm đàn bà khác chứ. Lỗi hoàn ở con H mà.
Lúc này thì tôi đã nổi nóng thực sự
-Chị nói vậy mà nghe được à? H có lỗi gì? Bị bệnh là có lỗi sao? Lúc vợ mình bị bệnh là lúc cô ấy rất cô đơn, xuống tinh thần, cần người an ủi nhất. Không ở nhà chăm sóc, nâng đỡ vợ đã tệ rồi, lại ra ngoài tằng tịu, đã tệ càng thêm tệ! Đúng là đồ bất nghĩa!
Chị N với giọng ngạc nhiên
-Em cũng lạ thiệt. Chị tưởng những người li dị như em phải hận đàn bà lắm chứ. Đàng này em lại bênh đàn bà quá sá luôn.
Tôi cười nhưng rắn rỏi
-Ai nói với chị là em hận đàn bà? Đàn bà đáng yêu chứ. Em chỉ ghét người phản bội và hay thay đổi thôi. Mấy em xinh xắn, chung thuỷ, em thương còn không hết, hận gì chị? Nói thiệt, em chả đạo đức hay tốt lành gì, nhưng em thích công bằng. Nếu đổi lại T là người bị bệnh nằm nhà, H ra ngoài tằng tịu với đàn ông khác thì chị nghĩ sao?
Chị N yên lặng không nói thêm gì, nhưng tôi biết chị vẫn chưa đồng ý với tôi. Có một số người như vậy đó, cứ theo nếp cũ, không thích cải cách. Theo họ nghĩ "Ở đây ai cũng vậy, đã là đàn ông thì phải lăng nhăng. Mình làm chuyện khác người, lỡ bị chồng bỏ, không ai bênh, lại còn bị chê cười. Thôi, an phận thì an toàn".
Tôi trở lại Mỹ mà hình ảnh H mỗi đêm không ngủ, trằn trọc trên giường chờ anh chồng chẳng bao giờ về cứ vương vướng trong đầu. Thôi kệ đi. Giúp người cũng có chừng mực nào đó thôi. Làm cô ấy vui được hai buổi tối đã là cực hạn của mình rồi. Không phải đấng cứu thế, mình không thể lo cho hết mọi người được.