
g i Ọ t .t h U .t r Ĩ u .n Ặ n g
________________________________________________________________
D i ệ u T â m B ả o
7.08.14
Có một khả năng đặc biệt, sự cảm nhận tâm linh mãnh mẽ và hiếm khi sai khác trừ khi tiết lộ điều cảm nhận đó là gì trước khi sự việc chưa xảy ra.
Có phải là tốt hay không tốt?...
Bao giờ cũng thế, con mắt này có thể nhìn rõ vấn đề xa xôi ...nhưng không thể xoay chuyển được gì, chỉ làm mình lo buồn trước thôi rồi chờ đến điều đó xảy ra thì cũng chỉ đỡ cái là đã chuẩn bị tâm lý và đón nhận thật bình tĩnh. Chỉ được thế thôi...
Chặng đường mới...
Ngay từ đầu tôi đã thấy được điều đó, sẽ là sớm hay muộn, hiện tại cũng thế rồi, tương lai là dĩ nhiên,... Cảm thấy ghét cuộc đời này sao quá tàn nhẫn với mình ngay từ lúc lọt lòng, tuy là nên nhìn lên nhìn xuống để an ủi, nhưng dù sao khi xét riêng phận mình sự thật vẫn là sự thật. Thay đổi được gì.
Có nhiều điều phiền muộn, có khá nhiều nỗi buồn, cố nhẫn rồi lại buông, cứ cuốn theo chiều gió mà sống. Sống vậy hơi vô vị phải không? Nhưng ngoài vậy còn có thể làm được gì khác mà tốt hơn nào.
Đã ít lần lỡ đò lạc bến, tự mình đánh mất cơ hội, nghĩ lại thật có tội, nhưng vô thường cứ trôi làm sao ta thoát khỏi nó. Làm sao mọi sự như ý được.
ừ, thì sống trong cõi này là phải tập thích nghi chứ không thể chống cự. Mà đầu ta cứ bướng bỉnh, chết tiệt làm sao! Đôi khi ức chế buông một câu chửi đời như Chí Phèo!
Giờ thế cờ như sắp đặt sẳn chỉ chờ ta bước tới, đâu đã vào đấy hết rồi, có do dự hay tiếc nuối cũng chẳng thay đổi được gì, nhớ lại ta đã gây ra những gì, giờ ta gánh trả đúng vậy, lẽ thường tình! Cớ sao cứ buồn hoài để lại vô tình đánh mất những thứ quý giá hiện tại.
Viên ngọc quý mà ta hằng ao ước đã tìm được, phúc phận nhỏ nhoi ấy cũng đủ để ấm lòng, còn hơn là không gặp. Giờ hết phúc rồi thì xa thôi. Chỉ còn loe lóe ánh sáng ấn tượng là ngọn lửa thật cháy mãi theo thời gian. Xin đa tạ ơn trên, phải nói là vậy!
Giờ trở lại những ngày bình thường hết sức bình thường, vẫn yêu, vẫn sống, vẫn vui-buồn-thương-giận , đôi lúc buồn giận làm ta tiêu điều và xói mòn cảm xúc, những lúc nặng lòng như thế cũng chỉ biết thở dài chấp nhận, im-nhẫn-xả, qua rồi thì thôi, tiếp tục những niềm vui nhỏ nhoi và hứa hẹn cho ngày mai thật nhiều.
Con đường mới...
Anh rất "riêng" và em rất "đơn"...
Đôi ta là hai ngôi sao lẻ loi duyên gặp nhau, em sầu dấy mắt buồn, anh động thoáng rung rinh và cảm thông sâu sắc, rồi nhanh chóng kết sợi buộc lòng.
"Riêng" rất lớn và "đơn" rất ẩn, ẩn đi nỗi đơn côi ngút ngàn kia để dành tình cảm cho "riêng" mà sao...
Ngôn ngữ khó hiểu, ta nói chỉ ta hiểu, vì vốn sợ bị hiểu sẽ buồn vì ta ....
Có nhiều nỗi niềm dù quặng lòng, xót dạ, dù vui hay êm đềm cũng không thể nói cho ai nghe được trừ duy nhất người tri kỉ của đời người mà người xưa hằng ca tụng. Đâu rồi!
Điều mà ta thấy về tương lai, ta đã thấy khá rõ, điều đó xin đừng ai đoán mò vì chỉ có tâm này thấy được, tâm này hiểu được , nếu là mệnh thì đành chấp nhận và thích nghi , cuộc đời này đến đây đã nếm trải quá nhiều trái đắng thì xin nếu thật lòng thương tình hãy hiểu cho dù có vô tình phạm phải điều phật lòng gì đi nữa, khờ dại, ngây thơ , xin hãy đừng làm tổn thương thêm nữa.
Có những lúc đã thế và nhẫn chịu cho nên xói mòn cảm xúc dây lên ánh mắt buồn càng buồn hơn...
Dù sao thì bao giờ đã nợ duyên ai bất kỳ, ta cũng luôn cố gắng làm tròn chu đáo phận mình, Vâng! từ đây xin ngủ yên mùa hạ, gió phớt qua thổi hun hút tận tâm hồn, lệ rơi cho những ngậm ngùi, xin ngủ yên...
Xin dành thật nhiều trái tim và tình cảm này cho người ta yêu, xin xây dựng hạnh phúc cho người yêu ta, an phận mà sống. Không cuồng nữa, một lần cuồng kinh điển thành một con người trưởng thành hơn ngày sau.
Gửi nụ hôn vào gió mang đi khắp mọi miền, nơi có những người ta yêu thương.
Chiều trên đồi tím, sim mỏng lìa nhụy tung bay trong gió, phớt qua ánh mắt xa xăm, tóc rối sợi tơ tằm... đã đi đến hồi kết
Và bắt đầu mùa gió mới, thật nhiều hy vọng...
Xin nâng niu cho yêu thương mềm mại.
Xin chậm rãi để cảm nhận tháng ngày.
