
l a n .m a n .b u ổ i .t ố i
n g u y ễ n t h ị b ạ c h v â n
Đến một lúc nào đó ,như bây giờ, tôi không thích phiêu lưu nữa.
Cái vẻ bề ngoài cũng không đánh thức cảm xúc ,trừ trí tuệ.
Tôi sẽ gọi điện, nhắn tin bất cứ lúc nào tôi muốn cho người từng lang thang với tôi một đoạn đường (với điều kiện trước đó đã không làm tổn thương nhau) tôi không nghĩ nhiều,rằng tôi chủ động hay người kia chủ động, nhớ thì gọi, nhớ thì nhắn tin, nói dăm bảy câu không đầu không đuôi rồi thôi ,phân tích làm gì cho nó mệt.
Lan man trong trí tưởng một buổi chiều mưa, những bữa cơm tối quây quần ở nhà bạn, hay những đêm trăn trở với cái nóng sài gòn , vẫn còn đâu đó một mùi hương sương khói.
Ngày đã cạn, tóc thêm vài sợi bạc, mắt hằn vài nếp nhăn, con đường phía trước ngắn lại, mình đi một chuyến hành hương về phía nhau, về phía nào mà không còn đau khổ...
Tôi không còn muốn phiêu lưu; con dế mèn đã rã rời đôi cánh.
Nhưng tôi còn một khoảng thời xanh, những buổi chiều khi hoàng hôn buông trên biển, tôi còn những giấc mơ trên đồi mộ gió.
Và ở phương trời xa xôi, tôi vẫn còn có người để mà nhớ.
Thế thôi.
Đến một lúc nào đó ,như bây giờ, tôi không thích phiêu lưu nữa.
Cái vẻ bề ngoài cũng không đánh thức cảm xúc ,trừ trí tuệ.
Tôi sẽ gọi điện, nhắn tin bất cứ lúc nào tôi muốn cho người từng lang thang với tôi một đoạn đường (với điều kiện trước đó đã không làm tổn thương nhau) tôi không nghĩ nhiều,rằng tôi chủ động hay người kia chủ động, nhớ thì gọi, nhớ thì nhắn tin, nói dăm bảy câu không đầu không đuôi rồi thôi ,phân tích làm gì cho nó mệt.
Lan man trong trí tưởng một buổi chiều mưa, những bữa cơm tối quây quần ở nhà bạn, hay những đêm trăn trở với cái nóng sài gòn , vẫn còn đâu đó một mùi hương sương khói.
Ngày đã cạn, tóc thêm vài sợi bạc, mắt hằn vài nếp nhăn, con đường phía trước ngắn lại, mình đi một chuyến hành hương về phía nhau, về phía nào mà không còn đau khổ...
Tôi không còn muốn phiêu lưu; con dế mèn đã rã rời đôi cánh.
Nhưng tôi còn một khoảng thời xanh, những buổi chiều khi hoàng hôn buông trên biển, tôi còn những giấc mơ trên đồi mộ gió.
Và ở phương trời xa xôi, tôi vẫn còn có người để mà nhớ.
Thế thôi.