
l ờ i .r i ê n g
....c h o. e m
_______________________________________________________________
Đ B B Q - h o à n g v ũ l u â n
....c h o. e m
_______________________________________________________________
Đ B B Q - h o à n g v ũ l u â n
1.
Mặt trời có thể không còn chiếu sáng, Mặt trăng có thể sẽ chẳng là vệ tinh, và bầu trời có thể sẽ chẳng mãi trong xanh, nhưng những gì Ta viết cho Em sẽ mãi là hiện hữu như giòng thời gian là bất biến, vĩnh hằng.
Hãy hít sâu và thở dài chầm chậm, thả trôi đi những gì không thể. Nhắm mắt cho Vườn địa đàng hiện hữu, cho làn da mơn trớn, cho nụ hôn nồng nàn thắp lửa những đêm đông. Vuốt nhẹ lên mái tóc Em một lần, cảm nhận mùi hương nhè nhẹ đang lan toả trong không gian. Từ trong sâu lắng của trái tim biết yêu thương, từ trong đam mê nhọc nhằn của thể xác, Ta chợt thấy đời là một ảo ảnh hư vô.
Ðêm về phơi bày bao điều thầm kín, lại che dấu những băn khoăn lo ngại của cõi ngày. Bóng tối là miên viễn nhưng vầng dương đọng trong đáy mắt ai đã nhuốm màu hỗ phách. Sẽ trở về với cát bụi – sẽ hoá thân thành cát bụi, giữa phồn hoa phố hội Em sẽ còn nhớ đến Ta?
Chỉ xin Em một lần hội ngộ và vạn lần tan biến. Chỉ xin Em một thuở nhớ nhung và muôn kiếp phôi pha. Thả nhẹ bàn tay bao dung, khép hờ mí mắt trĩu buồn, Ta ru mình vào chốn lãng quên. Hãy ngủ đi Em, và hãy thức dậy bởi chính mình. Hãy buông xuôi và khuất phục trước những cảm dỗ trên nẻo đường hồ như đã được minh định bởi chính Em. Muôn đời là đam mê, muôn đời là bất diệt.
Vườn khuya Em dạo bước. Trăng non dõi theo cùng. Sương rơi nhè nhẹ phủ trên bờ vai thon gầy của Em. Giá lạnh sưởi ấm em. Côn trùng cất tiếng chào mừng. Và Ta chợt đến, chợt đi - ảo ảnh, hay thực tại nào Em có biết và chẳng bao giờ Em hoài nghi với chính mình.
Thà một lần xót xa, thà một lần thất vọng, còn hơn là ve sầu ca hát suốt trăm năm. Thà một lần bất hạnh, thà một cõi ưu tư, còn hơn là chú tễu mĩm cười vạn kiếp. Em vươn mình trên đôi cánh ước mơ và hãy bay trên bầu trời giông bão - dấn thân vào những chốn đam mê. Ta trầm luân dưới Ðịa ngục, Ta là Quỷ dữ để muôn đời Em là Thánh thiện chốn Thiên đàng.
Có bao giờ Em muốn thế không Em?
2.
Ta gặp Em trên đường đời bất định, một chuyến dạo chơi phù phiếm rủi may. Ta lang thang trong những tháng ngày, Ta vô vọng kiếm tìm với nỗi khát khao ngàn đời cháy bỏng.
Này Em hỡi, định mệnh nào xui Em vào vườn Ta dạo bước? Cái ngẫu nhiên nào tiềm ẩn trong cái tất định để Ta gặp Em - một phần tất yếu của ta? Ta muốn kết thúc một chuyến du hành. Ta muốn dừng chân trên vùng trời mơ ước. Chốn yên bình là đây, chốn tĩnh lặng là đây! Ta thấy trong Em những hình hài xung đột, đang chiến đấu chống lại chính mình. Ta thấy Em là Thánh thiện với những ước mơ Ðịa ngục. Ta thấy trong Em là Quỷ dữ chốn Thiên đường. Soi bóng mình trong những đam mê, Ta lặng mình trước em.
Cơn gió ngủ ngoan, cánh buồm phiêu bạt. Mãi tìm nhau Ta hoảng sợ với mình. Em trong trắng, hồn nhiên như hơi thở. Ta già nua với ý nghĩ đời thường. Nắng bừng lên trên khuôn mặt non tơ của em. Mắt Em long lanh và ánh màu nắng sớm. Em mãi là Ta phôi pha muôn kiếp. Em mãi là Em trong tiền kiếp muộn mằn.
Những tiếp xúc đầu đời ru Ta vào ảo mộng. Ta hoang tưởng trên cánh đồng do chính Ta vẽ lên trong những giấc chiêm bao. Em ngại ngùng. Em lo sợ. Ta bâng khuâng như kẻ dại khờ. Em thấp thỏm. Em lo âu. Ta điên rồ như kẻ mộng du.
“Người ơi gặp gỡ nhau chi, trăm năm biết có duyên gì hay chăng?”. Câu ca vang vọng trong tiềm thức. Kẻ ngủ yên say đắm giấc mộng vàng, chợt tỉnh giấc nhận ra chính mình là thực tại. Ta bàng hoàng. Ta ngơ ngác. Em bối rối như kẻ tình say. Ta chùng chân. Ta mỏi gối. Em vội vã như kẻ muộn tình.
Bước khởi đầu chỉ e là sau cuối. Ta nâng niu, Ta gìn giữ ngại ngùng. Bước khởi đầu mờ mịt xa xăm. Em e dè, Em dịu dàng trân trọng.
Một thoáng chốc gặp nhau, phải đâu là tất cả. Cái sự đời vẫn xuôi chảy về đâu. Cái bất định không là điều tất yếu. Và quanh Ta sự sống vẫn hồi sinh. Hỡi thần linh trên cao ngự trị. Hỡi thánh nhân cai quản xứ Người. Và này, hỡi Em, xin một lần gặp gỡ dẫu cho muôn kiếp chia lìa.
Tình đã bước vào chặng khởi đầu lặng lẽ. Ta bên Em chẳng biết có vô tình. Ta thấp thỏm chờ mong. Ta lặng thầm tìm kiếm. Em dấu mình trong phiến cỏ mong manh.
3.
Một lối tình đang hình thành với những ngại ngùng trắc trở, sự bất an và hoài nghi. Em đi đi và đừng bao giờ quay trở lại. Em hãy về với những giấc mơ ngoan. Ta thì thầm với bao điều trái ngược, chỉ mong Em đừng khờ khạo nghe theo.
Hãy trả cho Em những tháng ngày day dứt. Một cuộc tình vừa tan biến trong em. Hãy cho Em những giọt nước mắt đớn đau. Ðừng an ủi Em bằng những câu vô nghĩa. Hãy để Em trải lòng, và cho Em sự bất yên. Em dằn vặt. Em soi mình trong nỗi khổ. Tuyệt vọng nào đang lắng đọng. Mất mát nào đang trào dâng.
Nỗi đau trong Em đang lớn từng ngày. Em thấy đời là một chốn xa xăm. Với lăng kính huyễn hư, Em xăm soi tìm những vết thương vô nghĩa. Với trái tim rỉ máu, Em phóng đại những vết thương lòng. Muôn đời là tìm kiếm. Muôn đời là ngộ nhận. Muôn đời là bất hạnh. Muôn đời là chốn mù khơi.
Ta đến với Em bằng trái tim biết cảm thông chia sẻ. Ta lắng nghe Em về với cội nguồn. Ta trong Em, Em trong ta. Tiếng cười đã xoa dịu nỗi đau. Em bất chợt thấy mình khờ khạo. Quỷ dữ trong Em đã mỉm cười. Muôn đời là dừng chân. Muôn đời là giác ngộ. Muôn đời là khát vọng. Muôn đời là chốn hành hương.
Hãy soi gương và cảm ơn đấng sinh thành đã cho Em hình hài này. Hãy ngắm nhìn bầu trời và cảm ơn tạo hoá đã ban tặng cuộc sống này. Em cảm nhận và rung cảm. Ta vui mừng hoan hỉ reo vang.
Ta đến với Em bằng tấm lòng thành. Kẻ du tử giờ đã ngủ say. Ta ru mình bằng tiếng thở than của Em. Ta muôn đời là kẻ ngủ muộn. Ta muôn đời tìm tĩnh lặng trong Em.
Ta không tán tỉnh Em bằng những lời sáo rỗng, chuyện trò với Em bằng tiếng nói vô hình. Em ru mình bằng tiếng thầm thì. Em muôn đời say mộng. Em muôn đời tìm hoan hỉ trong Ta.
Xin đừng để ngày ấy lụi tàn, ngày mà Ta và Em khởi đầu và hình thành sợi dây đang xiết chặt.
Ðể thời gian chứng kiến tình này. Ðể mặt trời sưởi ấm nhân gian, để cơn gió muôn đời kể lại, khúc hoan ca chú dế với cỏ buồn.
Mãi lung linh...