t â m .s ự .v ớ i .m ù a .x u â n
_____________________________________________________________________
i pluck your flower, o world!
i press it to my heart and the thorn pricked.
when the day waned and it darkened,
i found that the flower had faded, but the pain remained
Rabindranath Tagore
1.
cơn gió mùa đông thổi luồn ký ức
nẻo nhớ quay về khấp khễnh thực hư
nhịp sống quanh đây đằng đằng gai nhọn
mười tám năm, đời kết nụ ưu tư
hạt giống tâm linh trổ nhánh đời oan trái
trên tảng đá trơ mình bờ biển Thái Bình Đương
dăm lúc dội vang tiếng sóng ngặt nghèo
sự-có-mặt-tôi-vô-tình vay mượn
hơi thở khói sương hắt ngày tháng lạ
buồng phổi nám cằn vết cứa màu da
tôi sống ung thư hấp hối Sài-Gòn
khúc khắc cơn ho có máu đời cặn bã
em đứng hồn nhiên nụ cười kiểu cách
son phấn linh hồn trang điểm lương tâm
bóng tối Việt Nam sáng chỗ em nằm
em hãnh diện vai trò cung cấm
nước mắt thủy tinh rơi trên mặt hồ môi sinh phẳng lặng
huyết quản nhọc nhằn viên đạn tháng Tư
tôi vẫn hình dung em rất quê mùa
(loài sứa rằn ri những điều hữu sự)
chín nhánh sông chia một đời rong biển
tôi đứng sặc cười bên triển vọng vực sâu
hạnh phúc pha lê của loài ốc mượn hồn
tôi trở chứng đòi yêu em cẩn trọng
2.
rừng bên kia biển trầm trầm bất trắc
con rắn hiện hình chiếc lưỡi nhân tâm
bầy thú man khai yêu lối sống thị thành
phố xá lặng thinh bắt đầu suy gẫm
nói với mùa xuân nhọc nhằn hương sắc
diễn nghĩa đất trời cho đúng thời trang
sa mạc tháng Tư mọc lý tưởng xương rồng
tôi tự tử vào từng hư ảnh
3.
tôi có ngày mưa trong văn phòng không cửa sổ
muốn rủ em về thăm căn phố trọ ngày xưa
đêm trắng Houston,
nhớ ly-cà-phê-đắng-lúc-trước-bình-minh ở College Station
nhưng rất ngọt bên này, bên đó
khủng hoảng con tim lên New York chôn niềm đau nhân bản
một chuyến quay về thảng thốt niềm tin
con én cánh nâu cất tiếng hót nhu mì
đêm đối diện đáy chung trà hạnh ngô.
khúc nhạc tự tình bỏ quên hôm về thăm trí nhớ
đóa hoa Quỳnh nở thoát niềm tâm thức nửa đêm
ngôn ngữ con tim rộng hẹp bất ngờ
tôi nghiệm thấy những điều khó nghĩ
giọt sống luân lưu lên nỗi buồn chữ nghĩa
những mảnh ván thuyền chuyên chở hơi thở biển Đông
năm ngón tay trơ hốc hác từng âm hưởng dư thừa
tôi đánh mất. bỏ quên. và bắt gặp.
em nào hiểu sông chia, rồi hội nhập
cũng rất cần, nên trái đất xoay quanh
4.
đến hỏi thăm em về giấc mơ của một vầng trăng khuyết
ngày tháng lập lòe trên trí nhớ lân tinh
tôi có đêm sâu làm rực sáng những mộng mị tinh cầu
khi cúi xuống hôn em vào mặc tưởng
5.
em có hiểu niềm đau của một ngày nắng tắt
trên khoảng cách giữa thiên đường và tầm với của đôi tay
mặt đất bao dung mọc rộ những nhân hình
chen chúc sống, bóng che nhau, ngỡ rằng nguyệt thực
giữa nắng và mưa là con đường tuyệt địa
giữa đêm với ngày là quỹ đạo thực hư
giữa em và tôi (và khoảng cách vô hình)
là nhịp đập của buồng tim nhân tạo
6.
lộng lẫy nỗi buồn trăng rằm tháng tám
trầm bóng nhân gian kỳ tích cuộc tình
gửi xác thân tôi mối thù diễm ảo
mai mốt về độc thoại trước chiêm bao
trống vắng bình minh lên tháng ngày câm lặng
con dốc thở dài thoai thoải niềm đau
tiếng hát em, mặt trăng và sự tích của con người
đem theo chuyến hành trình vào bản ngã
tháng chín đời tư có cơn mưa thời hạn
mai mối bọt bèo vào nguồn cội dòng sông
tôi sống thong dong trong niềm riêng ràng buộc
trao chuốt nụ-cười-thành-khẩn-với-lương-tâm
7.
trước cánh cửa mở đời sau có tấm gương treo soi đời trước
tôi đối diện mình và hằn học với con tim npn