
S U M M E R .F L I N G...
____________________________________________________________________________Thành phố cao nguyên buổi trưa mặt trời lên cao hơn ngọn núi phía xa, ngạo nghễ thả những tia nắng chói chang xuống thảm cỏ xanh mướt. Những tia sáng chóa lòa cả tầm nhìn vậy mà không khí vẫn êm dịu mát mẻ một cách lạ lùng, không khô cằn nóng rát thịt da như thành phố thân quen thằng bé vừa rời bỏ. Nhóm debate của thằng bé đã tận dụng tối đa cái khí hậu hiếm hoi trong lành đó bằng cách ngoại trừ những lúc phải nghe giảng thuyết cần nhìn vào màn ảnh lớn là chúng ngồi ngoan ngoãn ở giảng đường. Còn tất cả những cuộc thảo luận, họp nhóm, hay research, làm bài, viết cases... chúng đều kéo nhau ra sân cỏ trước trường nằm ngồi la liệt. Những cái laptop đủ màu, đủ hiệu, đủ cỡ đặt trên đùi, trên ngực, trên cỏ... những thế nằm ngồi ngả nghiêng... những cái đầu ngọ nguậy nghiêng bên trái nghiêng bên phải... tất cả tạo thành một bức tranh điển hình của thế giới học đường thời đại "wi-fi". "Phải mà trường học của mình cũng như vầy thì tốt biết bao nhiêu...", thằng bé nghĩ thầm. Thằng bé nằm dài dưới gốc cây cổ thụ, đầu gối trên cái backpack, hai chân co lại để làm bàn cho cái laptop, hai mắt lơ đãng nhìn quanh, bài viết cho đề tài tranh luận sắp đến không còn thu hút bằng cái bóng con gái phía bên kia.
Cô nhỏ ngồi tựa lưng vào cái thân cây to, cái cây mà hôm nọ hai đứa đã tò mò đo thử bằng cách cùng giang hai tay ôm lấy thân cây xem hai bàn tay có chạm được đến nhau hay không. Thân cây to vừa để những ngón tay đan vào nhau, ngập ngừng, ngượng nghịu và trò chơi cũng tinh nghịch đủ để cô nhỏ không hề biết rằng trái tim thằng bé đã có những nhịp đập khác thường, cho dù đó chẳng phải là lần đầu tiên thằng bé nắm tay một người con gái. Những tia nắng lung linh rọi xuyên qua tàng cây rớt xuống trên người cô nhỏ từng đốm trắng đen làm thằng bé ngây người ngắm rồi mỉm cười vu vơ ...
Một mẩu tin nhắn chợt hiện ra trên màn hình:
- Hey, sao không lo làm bài đi ở đó lo nhìn người ta rồi cười chọc quê?
- Justin đang nghĩ nhìn Ellie giống một chú chó đốm.
- A, không chịu đâu, Ellie không làm dalmatian đâu, Ellie làm Japanese Chin cơ.
- Tại sao?
- Tại vì Japanese Chin dễ thương lắm. Chú chó nhỏ của Ellie ở nhà thuộc giống Japanese Chin đó. Justin có biết chó Japanese Chin có đặc điểm gì không?
- Không, Justin còn không có đủ thời giờ tìm hiểu con gái nữa thì làm sao có giờ tìm hiểu chó chứ...
- Japanese Chin nhỏ hơn dalmations và có tiếng là thông minh. Chúng có cái bộ dạng làm cho người ta tưởng là hiền nhưng thật ra nghịch ngầm phải biết, nhất là khuôn mặt thoạt nhìn thì có vẻ trầm lặng nhưng lại gần mới biết vô cùng hợm hĩnh... Justin nghe tả có thấy quen quen không?
Thằng bé cười thành tiếng:
- Ừ, Japanese Chin giống y chang Ellie.
Phía bên kia con nhỏ lắc lắc mái tóc phản đối, cái đuôi gà chạy qua chạy lại:
- Còn lâu, Ellie đâu có mâu thuẫn như vậy đâu. Ellie là một cuốn sách mở lớn. Japanesse Chin giống Justin đấy, cũng cùng là giống á đông. Việt Nam có giống chó nào đặc biệt không Justin?
Thằng bé chợt nghĩ đến lời mẹ kể về những dãy phố nổi tiếng bán thịt chó ở Việt Nam, đang định trả lời "không, ở Việt Nam người ta định nghĩa giống chó tốt xấu theo tiêu chuẩn thịt nào ăn ngon", nhưng lại thôi, có những điểm đặc biệt chẳng nên khoe:
- Không, nước Việt Nam chỉ có con trai đặc biệt thôi, không có chó đặc biệt.
- Uổng quá, Justin lại không phải sinh ra ở Việt Nam, thành ra Justin không có gì đặc biệt hết.
Thằng bé ngẩng lên nhìn về phía con nhỏ, giả vờ nghiêm mặt rồi cắm cúi viết:
- Ellie đó nha, người ta đã tốn bao nhiêu công sức tiền của mới dập tắt được trận cháy rừng lịch sử ở đây. Ellie lại muốn khơi cho cháy lại nữa à?
Cô nhỏ ngơ ngác:
- Justin nói gì vậy?
- "Liar, liar, pants on fire" đó. Ellie dám nói là Justin không có gì đặc biệt, sạo quá coi chừng quần cháy lây qua cỏ lan ra rừng bây giờ.
Cô nhỏ bật cười, tiếng khúc khích phá tan cái không khí im lặng chung quanh khiến mấy cái đầu cùng quay qua nhìn dọ hỏi . Thằng bé cũng giả vờ quay qua nhíu mày "suỵt suỵt" ra cái vẻ khó chịu vì dòng tư tưởng đĩnh đạc vừa bị phá rối...
***
Buổi tối, chờ đợi mãi rồi những tia nắng cuối cùng cũng tắt ở cuối chân trời, đem theo cả những ồn ào náo nhiệt của ngày. Khuôn viên đại học chìm trong khoảng thinh im lìm, chừng như nếu để ý có thể nghe được từng tiếng gió xuyên ngang qua rặng thông cao... êm đềm và bình yên như truyện cổ tích. Đứa con gái tóc vàng nằm nghiêng trên thảm cỏ, một tay chống đầu chăm chú quan sát thằng con trai tóc đen bên cạnh. Thằng bé nằm vắt chân chữ ngũ một cách nhàn nhã, hai tay vòng ra sau đầu làm gối, mặt ngửa lên như đang đếm từng vì sao lấp lánh trên cao. Cái trán cao cao, cái mũi thẳng, cái miệng lúc nào cũng như vẽ một điệu cười ngạo mạn. Bóng tối đã giấu hết cái nét giễu cợt lấp loáng trong đôi mắt thường ngày vào đêm. Con bé thường thắc mắc tự hỏi điểm gì nơi thằng bé đã thu hút mình đến thế, nét ngông nghênh, thái độ bất cần, bộ điệu lừng khừng hay chỉ đơn thuần là ở thằng bé là tất cả những gì tương phản với những điều quen thuộc chung quanh... Thằng bé khác người, "khác người" chứ không "lập dị" như một lần thằng bé đã vênh mặt khẳng định:
- Justin không muốn là một người của đám đông, càng không muốn là một người giữa đám đông, Justin chỉ muốn là Justin, một người không giống đám đông.
Ừ, có lẽ thế nên bây giờ khi trong kia là buổi party cuối cùng, nhộn nhịp với tiếng nhạc tiếng trống ồn ào, cuồng loạn, với những nụ hôn đắm đuối phơi bày thì thằng bé rủ con bé đến cái góc sân quen thuộc nằm... ngắm sao. Ừ, lạ lùng như những chia xẻ bất tận hai đứa đã có với nhau... như niềm thương yêu và lòng tranh đấu thằng bé dành cho cái đất nước mà thằng bé chưa hề đặt chân tới, ở bên kia quả địa cầu:
- Làm sao Justin có thể nói Justin thương yêu một nơi mà Justin chưa hề đến?
- Vậy làm sao Ellie có thể nói Ellie yêu Thượng Đế? Ellie đã gặp Thượng Đế bao giờ chưa?
Ừ, thằng bé có cái lưỡi sắc như đôi tay của Edward Scissorhands... cùng những câu phản hồi ranh mãnh nhanh lẹ đôi khi thông minh đến phát cáu... chả thế mà thằng bé đã là một trong những địch thủ đáng sợ trong cộng đồng debate...Nhưng ở thằng bé có một điều gì đó đã tạo cho con bé một sự an bình tin tưởng mà con bé không kiếm được nơi những đứa con trai khác. Để rồi khi bên thằng bé con bé đã có thể nói hết, kể hết từ những hoang mang về tôn giáo cho đến những khắc khoải về tương lai, từ những băn khoăn về sức khoẻ của mẹ cho đến cái tai ương vừa ập đến với gia đình... kể hết, tuôn hết những điều con bé dấu tận ở tim mà không mảy may e ngại bị cười chê chọc ghẹo ... Hai tuần lễ bên nhau hai đứa đã có với nhau những buổi tối tuyệt diệu như thế này, cùng ngắm sao, nhìn trăng...nghe thằng bé kể về huyền thoại "the moon boy" ngồi gốc cây đa, những câu chuyện cổ tích thần tiên vốn chẳng thể nào kiếm được từ Disney Movies...
- Tại sao Justin biết nhiều chuyện cổ tích vậy? Nói thiệt đi, có phải Justin phiạ ra để lấy le với Ellie không?
Thằng bé cười:
- Justin đâu phải Ellie đâu mà có trí tưởng tượng phong phú như vậy chớ. Bà Ngoại của Justin kể cho Justin nghe đó.
- Wow, Justin may mắn quá. Bà ngoại của Ellie chỉ hay mua quà cho Ellie thôi chứ không hay kể chuyện cho Ellie nghe. Justin gần gũi với bà Ngoại lắm hở?
- Ừ, Justin may mắn lắm. Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại của Justin ai cũng còn sống và đều quây quần chung quanh Justin. Ai cũng thương yêu và chìu chuộng Justin hết... Justin là một ví dụ điển hình của cái gọi là "spoil brat" đấy...
- A, đó là Justin tự nhận đấy nhé. Ellie có nói gì đâu.
Thằng bé nheo mắt:
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đó mà...
Rồi tiếp:
- Ngày Justin còn nhỏ, cứ cách một tuần mẹ lại đưa Justin xuống thăm bà ngoại một lần. Điều làm Justin nhớ nhiều nhất không phải là những món ăn tuyệt vời bà nấu, không phải là những câu chuyện cổ tích thần tiên bà kể, mà là nụ cười trên khuôn mặt của bà, là sự vui mừng của bà mỗi lần gặp Justin. Thể như bà sống chỉ để cho những giây phút gặp gỡ ấy. Hai bà cháu nói với nhau đủ điều, đủ chuyện, chơi với nhau đủ mọi trò chơi. Ellie biết không, bà còn cặm cụi ngồi may cả cái quần cho Winnie-the-Pooh mặc đó vì nó chỉ có áo chứ không có quần... Ngay từ bé Justin đã cảm được tình thương bà dành cho mình qua từng bữa ăn, từng nụ cười, từng lời nói nhẹ nhàng của bà. Cái mà Justin không biết được đó là mỗi bữa ăn bà nấu cho Justin là cả một cố gắng không ngừng, mỗi trò chơi bà bày ra với Justin là cả một nỗ lực to lớn. Bà ngoại của Justin bị bịnh viêm gan C và Parkinson disease. Mỗi ngày trong cuộc sống là một phấn đấu của bà. Sự đau đớn bà trải qua hàng ngày lớn hơn là trí tưởng tượng của Justin có thể hình thành. Nhưng đó không phải là lý do tại sao bà là thần tượng của Justin. Phải mang lòng dũng cảm của một chiến sĩ mới có thể chịu được những đớn đau bà đã phải trải qua. Nhưng phải là một anh hùng mới có thể làm được việc đó với nụ cười luôn nở trên môi và không có gì ngoài hạnh phúc của người khác trong tâm trí...
Thằng bé quay qua con bé cười mà hai mắt loang loáng nước... Con bé nắm chặt tay bạn như lời chia sẻ. Thằng bé trầm giọng:
- Hôm nọ Ellie hỏi Justin là Justin có bao giờ nghi ngờ sự có mặt của Thượng Đế hay không? Có hay chăng một đấng tối cao ở trên kia nghe những lời cầu xin của mình. Nếu có thì tại sao Ngài để cho bao tai ương đến với những người tốt? Nếu có thì tại sao Ngài để anh Jack của Ellie bình an vô sự trở về từ chiến trường Iraq để rồi chết một cách oan uổng vì một tên say rượu lái xe ẩu trên xa lộ ngay tại Iowa? Justin cũng đã từng có những tức bực hoài nghi như thế mỗi lần Justin nghĩ đến bà Ngoại. Năm ngoái tay bà run quá không còn tự mình xúc cơm ăn được nữa bác sĩ đã đề nghị bà mổ đầu cho vào một cái máy gọi là deep brain stimulation. Cái máy này sẽ giúp điều khiển những sợi thần kinh để bà bớt run. Justin biết bà sợ lắm, nhưng rồi bà cũng bằng lòng mổ vì bà không muốn lệ thuộc vào người khác, và nhất là bà muốn sống để nhìn ngày Justin ra trường. Ellie có biết họ phải đục đầu bà để bỏ máy vào, luồn một sợi giây qua cổ của bà xuống đến cục battery trên ngực, cắt da ngực ra để bỏ battery vào. Nhưng rồi cái máy chỉ làm việc có 6 tháng rồi người bà không chịu được nó tự đùn cái máy ra khỏi đầu bà, bác sĩ lại phải mổ lấy ra. Bà của Justin đã phải trải qua 6 cuộc giải phẫu trong vòng 8 tháng... Justin bực tức lắm, cứ tự hỏi tại sao Chúa lại trao cho bà nhiều thử thách như thế. Tại sao Chúa không để cho cái máy đó làm việc hay Chúa đã biết người bà không chịu nổi cái máy đó thì tại sao còn để cho bác sĩ đề nghị? Nhưng rồi bà vẫn can đảm vượt qua những thử thách đó với nụ cười trên môi, Justin xuống thăm bà khi cả cái đầu bà còn băng kín mà bà vẫn hỏi Justin "con ăn cái gì chưa?", lòng can đảm của bà đã dạy cho Justin biết cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào mình cũng không được quyền bỏ cuộc. Vẫn phải theo cho đến cùng những gì đã được giao phó vì đời sống của mình không phải của riêng mình. Khi mình sinh ra mình là một miếng vải nhỏ trong một tấm mềm quilt lớn, không có mảnh vải nhỏ đó tấm mềm cũng vẫn đắp được nhưng nó sẽ không còn đẹp nữa, và có thể cũng vì đường chỉ bị đứt đoạn ở chỗ rách đấy mà cả tấm quilt đẹp sẽ từ từ bị rơi ra từng mảnh vá vô nghĩa. Ellie à, Justin không có câu trả lời chắc chắn cho Ellie là có một Thượng Đế ở trên cao hay không và sau khi chết mình sẽ đi về đâu vì Justin cũng đang còn sống nhăn răng như Ellie và vì Justin cũng chưa gặp Thượng Đế. Nhưng Justin tin ở trên đời này tất cả mọi việc đều có một sự sắp đặt vô hình nào đó, và không có một biến cố nào xảy ra trong đời sống của mình là vô nghĩa nếu mình không cho phép nó trở thành vô nghĩa. Rất có thể những gì xảy ra cho bà Ngoại Justin là để dạy cho Justin lòng can đảm và sự kiên trì. Rất có thể cái chết của anh Jack để bảo cho Ellie biết trên đời tất cả đều là vô thường và mình phải thương yêu trân quý sự có mặt của những người thân bên cạnh mình từng giây, từng phút vì bất cứ lúc nào mình cũng có thể mất họ vĩnh viễn...
Buổi tối hôm đó con bé đã trở về ký túc xá với đôi mắt đỏ hoe còn mọng nước. Trish, cô bạn cùng phòng đã kêu lên:
- A, cái thằng con trai đại hàn đó làm gì mà Ellie khóc vậy?
Ellie đã phải giải thích cho Trish nghe là Justin không phải là đại hàn, không phải là trung hoa, không phải là nhật bản... Justin ghét vô cùng mỗi khi có người nào lẫn lộn như thế. Justin là người Việt Nam, một thằng bé Việt Nam không sinh ra ở cái đất nước ngàn năm văn hiến kia, "nói tiếng mẹ đẻ còn bập bẹ" như một lần Justin đã thú nhận, cơ mà từ lối suy nghĩ cho đến cách xử sự đều khác xa những người con trai đồng trang lứa mà con bé biết...
Ừ, chúng nó đã nói với nhau đủ chuyện như thế, duy chỉ có một điều, một điều mà đã bao lần con bé định đem ra hỏi nhưng rồi lại thôi, nhưng hôm nay thì con bé sẽ phải hỏi vì chẳng biết được rằng sau ngày hôm nay chúng có còn cơ hội để nằm bên nhau an bình như thế này nữa không ? Sau ngày hôm nay mỗi đứa sẽ trở về với thành phố của mình, với ngôi trường của mình, với bận rộn của mình... Vô năm học mới rồi hai đứa sẽ ở hai đội khác nhau, sẽ có những cuộc đụng độ thắng thua vô cùng quyết liệt trong cái môi trường cạnh tranh dữ dội của cái gọi là "national debate circuit"...
- Ellie, Ellie hôm nay bị bịnh hở?
Tiếng thằng bé vang lên phá tan dòng suy nghĩ cùng những do dự của con bé:
- Không, Ellie có sao đâu. Tại sao Justin hỏi vậy?
- Vì hôm nay Ellie im lặng khác thường. Justin để ý con gái chỉ ít nói khi... đau cổ không nói được thôi...
Con bé phì cười đập mạnh vào cánh tay thằng bé:
- Justin khỉ quá à - rồi ngập ngừng - Justin, định nghĩa tình yêu của Justin là gì?
- Con trai không có những định nghĩa lẩm cẩm nhu thế.
- Bởi vậy con trai không có chiều sâu như con gái.
- Vậy định nghĩa tình yêu của Ellie là gì?
- Justin có coi phim Titanic chưa?
- Rồi, coi 3D đàng hoàng.
- Justin có nhớ cảnh truớc khi tàu chìm, nguời ta tranh nhau xuống thuyền nhỏ hay không? Nguời con gái trong phim đã xuống thuyền rồi mà khi thấy nguời yêu còn ở trên tàu cô ta quay trở lên. Quay trở lại mặc dầu biết rằng tàu sẽ chìm và mình có thể sẽ chết nhưng thà chết với nguời yêu còn hon sống một mình. Với Ellie đó là định nghĩa của tình yêu. Yêu là có thể chết cho tình yêu, với nguời yêu. Lúc Ellie coi đến cảnh đó Ellie đã khóc...
Thằng bé bật cười thành tiếng:
- haha... Ellie là con gái mà cái gì Ellie chẳng khóc đuợc. Hôm nọ gãy cái móng tay thôi cũng khóc mà.
- Gãy cái móng tay khóc là phải rồi. Justin nghĩ coi, tự nhiên còn có 9 cái móng tay dài kỳ cục bắt chết... Justin nói đi đừng đánh trống lảng, định nghia về tình yêu của Justin là gì?
- humm...
- Nói đi, năn nỉ mà.
- Hồi Justin còn nhỏ đi học bơi, mỗi cuối giờ học bà cô hay thẩy vô số cái vòng nhỏ đủ màu sắc xuống duới đáy hồ rồi kêu cả lớp lặn xuống lấy. Justin luôn cố gắng dể lấy đuợc nhiều vòng nhất. Phần thuởng cho đứa hạng nhất là đuợc chọn một cái vòng đem về nhưng Justin không bao giờ lấy cái nào đem về. Justin chỉ muốn chứng minh rằng mình vuợt đuợc cái khó khăn khi lặn xuống thật sâu, và ở lì duới dó tự thi gan xem đến khi nào hết hơi phải trồi lên để thở... Cái tính háo thắng trong Justin bắt Justin phải là nguời đứng đầu vậy thôi chứ Justin không biết quý những chiếcvòng đó... Cho đến bây giờ Justin vẫn vậy . Trận debate nào Justin cũng tận sức để thắng nhung thuờng thì Justin hay để quên những cái trophy ở tournament. Toàn là Mr. Christ và bạn Justin phải đem về cho Justin không à. Ellie, Ellie hiểu Justin muốn nói gì không?
- ...
- ...
- ...
- Ellie, Ellie còn thức không đó?
- Còn...
- Sao không nói gì hết vậy?
- Nói gì khi mình là chiếc vòng và cái trophy bị bỏ quên?
- Ellie, Justin không bao giờ muốn Ellie là chiếc vòng đó, thế nên hôm qua Justin nói Ellie đừng nói chữ "L" với Justin.
- Ellie biết mà, nên Ellie chỉ nói "I ruv you" thôi, đâu có chữ "L".
Thằng bé đưa bàn tay qua tìm tay con bé, lồng những ngón tay vào với nhau, tha thiết:
- Justin thích Ellie lắm, trong số những nguời con gái Justin quen Ellie thông minh và dí dỏm nhất. Ellie chịu đuợc những câu dùa giỡn ba đá của Justin. Ellie có thể đấu khẩu với Justin đến bến chứ không ra vẻ yểu điệu thục nữ bắt Justin phải chọn lời ăn tiếng nói như những cô gái khác. Ở bên cạnh Ellie, Justin thoải mái tự do như bên cạnh lũ bạn trai quái quỷ của mình với một cái bonus là Ellie là con gái. Nhưng Justin và Ellie ở cách nhau cả mấy trăm dặm. Justin còn chưa biết chính xác Iowa nó nằm ở đâu nữa...Chỉ biết nó toàn là... bắp.
Con bé bĩu môi:
- Không dám dâu, tiểu bang của nguời ta là cái nôi vận động tranh cử tổng thống đó... Justin nói tiếp đi, sao Ellie thấy những lời này giống như là những lời chia tay "Dear John" quá Justin à...
- Justin muốn nói với Ellie là Justin không muốn mình vội vã. Justin biết tụi thằng Danny nó hứa hẹn đủ điều với bạn của Ellie nhưng đó không phải là Justin. Hai tuần bên nhau cho dù 24/24 vẫn không đủ để mình nói tiếng yêu, lời hứa hay lên facebook đổi status là đang "in a relationship" với nhau.
- Justin ơi, sao Justin ông cụ non quá vậy? Tụi mình chỉ là những đứa con nít có ai bắt Justin phải thề non hẹn biển đâu.
- Justin không muốn hai dứa mình trở thành đề tài ngồi lê đôi mách cho cộng đồng debate Ellie biết không? Justin không thể nói lời thương yêu với bất cứ ai trong lúc này. Justin vẫn chỉ là một đứa con nít ăn chưa no lo chưa tới. Tương lai vẫn còn mông lung lắm, chưa biết Justin sẽ học ở đâu, làm gì. Thế giới bên ngoài bao la đang chờ Justin thám hiểm. Justin còn nhiều nơi phải đi, phải đến. Justin vẫn còn nhiều cuộc chơi phải tham dự, phải cố thắng. Ðừng trở thành cái trophy bị bỏ quên của Justin nha Ellie. Hãy là chiếc vòng mà Justin lặn mãi vẫn không thể vớt lên đuợc... Như thế khi Justin có thể với tới Justin sẽ biết trân quý...
***
Buổi sáng con bé định bụng sẽ thức giấc thật sớm để tiễn thằng bé vì thằng bé ở trong nhóm đầu tiên rời trường cho chuyến bay sớm. Nhưng rồi cái đồng hồ báo thức trong điện thoại nổi chứng không reo. Khi con bé mở choàng mắt thì đồng hồ đã chỉ tám giờ. Con bé hoảng hồn chỉ kịp lau vội mặt rồi chạy một mạch ra sân trường để vừa kịp nhìn thấy cái đầu đen lẫn lộn trong những mái tóc nâu, vàng đang xếp hàng nối đuôi lên cái xe bus đang chuẩn bị chuyển bánh. Con bé định gọi lớn nhưng không hiểu tại sao tiếng kêu mắc nghẹn đâu đó trong cổ, con bé chỉ đứng sững người nhìn theo... bất chợt thằng bé quay lại, đôi mắt đen lém lỉnh như cười, đôi môi chu nhẹ thổi bay bay những sợi tóc rối loà xoà thay cho câu giã từ câm... con bé mấp máy:
- good bye, Justin. I... I... ruv you!
Chiếc xe bus rời sân trường để lại đàng sau một đám khói, những sợi khói làm cay cay đôi mắt... Ừ, nhất định chỉ tại đám khói vô tình...
Con bé nhìn lại quanh căn phòng lần cuối, căn phòng chỉ ở có vỏn vẹn hai tuần cơ sao nghèn nghẹn khi chia xa... Nghĩ ngợi một chút, con bé kéo tay Trish:
- Trish, cho Ellie mượn cái kéo tỉa lông mày của Trish tí đi.
Trish ngơ ngác:
- Làm gì? Bộ Ellie còn làm đẹp bây giờ sao? Mau ra xe đi, trễ rồi...
- Đưa Ellie mượn tí đi, nhanh lắm...
Trish lục lọi trong túi xách mãi mới lôi ra cái kéo nhỏ xíu, con bé chụp vội trên tay bạn rồi quay nhanh người ra khỏi phòng:
- Giữ đồ cho Ellie tí, Ellie trở lại liền.
Con bé chạy một mạch lên ngọn đồi sau trường, đến gốc cây quen thuộc, cúi xuống cắt lấy ba cọng cỏ, cẩn thận phủi cho sạch đất rồi bỏ vào túi áo nâng niu... những cọng cỏ, ờ, những cọng cỏ vô tri từ nay sẽ theo vào đời như một chứng tích... bình an.
***
Đâu đó trên bầu trời trong veo có một thằng bé đang nhìn xuống thảo nguyên xanh dưới đất lần cuối trước khi phi cơ vụt lên cao... thằng bé cúi xuống đọc trên cái iphone lời nhắn cuối cùng lọt vô trước khi cô chiêu đãi viên hàng không bắt chuyển phone qua airplane mode.
...Justin có biết lúc nãy Ellie đã muốn chạy ào đến để ôm chặt Justin đến như thế nào không? Nhưng không hiểu điều gì đó đã giữ Ellie lại... có lẽ vì những gì mình đã có với nhau tuyệt vời như những câu chuyện thần tiên Justin gieo vào đầu Ellie nên Ellie muốn giữ chặt cho riêng mình... phô trương ra mọi người sẽ biết, sẽ làm hư hao những diệu kỳ riêng mang... Ellie đọc được ở đâu đó người ta nói "cuộc đời vốn tràn đầy những hạnh ngộ bất ngờ, có người đến với mình rồi đi qua mau, có người dừng lại lâu đủ để đong đầy một niềm vui, có những người đến rồi để lại dấu ấn trong tim và rồi mình sẽ không bao giờ giống như trước nữa". Justin ạ, bây giờ thì Ellie đã tin chắc rằng có Thượng Đế trên cao vì Ngài đã cho Ellie gặp được người con trai ấy, cho dù chỉ hai tuần ngắn ngủi. Justin nói đúng, tương lai còn xa quá, hai đứa mình còn nhỏ quá... nhưng cho dù tương lai có ra sao, cho dù Ellie có đi đàng đông, Justin đi hướng tây thế nào thì hai đứa mình vẫn có một... Colorado Springs trong nhau phải không?
Thằng bé mỉm cười với chú gummy bear màu vàng con bé gửi theo lời nhắn, thầm thì:
...Ừ, cho dù tương lai có đi về đâu thì mình vẫn có một Colorado Springs trong nhau... và... và một nụ hôn đầu ngọt hơn giọt sương phố núi...
10.30.12
Cô nhỏ ngồi tựa lưng vào cái thân cây to, cái cây mà hôm nọ hai đứa đã tò mò đo thử bằng cách cùng giang hai tay ôm lấy thân cây xem hai bàn tay có chạm được đến nhau hay không. Thân cây to vừa để những ngón tay đan vào nhau, ngập ngừng, ngượng nghịu và trò chơi cũng tinh nghịch đủ để cô nhỏ không hề biết rằng trái tim thằng bé đã có những nhịp đập khác thường, cho dù đó chẳng phải là lần đầu tiên thằng bé nắm tay một người con gái. Những tia nắng lung linh rọi xuyên qua tàng cây rớt xuống trên người cô nhỏ từng đốm trắng đen làm thằng bé ngây người ngắm rồi mỉm cười vu vơ ...
Một mẩu tin nhắn chợt hiện ra trên màn hình:
- Hey, sao không lo làm bài đi ở đó lo nhìn người ta rồi cười chọc quê?
- Justin đang nghĩ nhìn Ellie giống một chú chó đốm.
- A, không chịu đâu, Ellie không làm dalmatian đâu, Ellie làm Japanese Chin cơ.
- Tại sao?
- Tại vì Japanese Chin dễ thương lắm. Chú chó nhỏ của Ellie ở nhà thuộc giống Japanese Chin đó. Justin có biết chó Japanese Chin có đặc điểm gì không?
- Không, Justin còn không có đủ thời giờ tìm hiểu con gái nữa thì làm sao có giờ tìm hiểu chó chứ...
- Japanese Chin nhỏ hơn dalmations và có tiếng là thông minh. Chúng có cái bộ dạng làm cho người ta tưởng là hiền nhưng thật ra nghịch ngầm phải biết, nhất là khuôn mặt thoạt nhìn thì có vẻ trầm lặng nhưng lại gần mới biết vô cùng hợm hĩnh... Justin nghe tả có thấy quen quen không?
Thằng bé cười thành tiếng:
- Ừ, Japanese Chin giống y chang Ellie.
Phía bên kia con nhỏ lắc lắc mái tóc phản đối, cái đuôi gà chạy qua chạy lại:
- Còn lâu, Ellie đâu có mâu thuẫn như vậy đâu. Ellie là một cuốn sách mở lớn. Japanesse Chin giống Justin đấy, cũng cùng là giống á đông. Việt Nam có giống chó nào đặc biệt không Justin?
Thằng bé chợt nghĩ đến lời mẹ kể về những dãy phố nổi tiếng bán thịt chó ở Việt Nam, đang định trả lời "không, ở Việt Nam người ta định nghĩa giống chó tốt xấu theo tiêu chuẩn thịt nào ăn ngon", nhưng lại thôi, có những điểm đặc biệt chẳng nên khoe:
- Không, nước Việt Nam chỉ có con trai đặc biệt thôi, không có chó đặc biệt.
- Uổng quá, Justin lại không phải sinh ra ở Việt Nam, thành ra Justin không có gì đặc biệt hết.
Thằng bé ngẩng lên nhìn về phía con nhỏ, giả vờ nghiêm mặt rồi cắm cúi viết:
- Ellie đó nha, người ta đã tốn bao nhiêu công sức tiền của mới dập tắt được trận cháy rừng lịch sử ở đây. Ellie lại muốn khơi cho cháy lại nữa à?
Cô nhỏ ngơ ngác:
- Justin nói gì vậy?
- "Liar, liar, pants on fire" đó. Ellie dám nói là Justin không có gì đặc biệt, sạo quá coi chừng quần cháy lây qua cỏ lan ra rừng bây giờ.
Cô nhỏ bật cười, tiếng khúc khích phá tan cái không khí im lặng chung quanh khiến mấy cái đầu cùng quay qua nhìn dọ hỏi . Thằng bé cũng giả vờ quay qua nhíu mày "suỵt suỵt" ra cái vẻ khó chịu vì dòng tư tưởng đĩnh đạc vừa bị phá rối...
***
Buổi tối, chờ đợi mãi rồi những tia nắng cuối cùng cũng tắt ở cuối chân trời, đem theo cả những ồn ào náo nhiệt của ngày. Khuôn viên đại học chìm trong khoảng thinh im lìm, chừng như nếu để ý có thể nghe được từng tiếng gió xuyên ngang qua rặng thông cao... êm đềm và bình yên như truyện cổ tích. Đứa con gái tóc vàng nằm nghiêng trên thảm cỏ, một tay chống đầu chăm chú quan sát thằng con trai tóc đen bên cạnh. Thằng bé nằm vắt chân chữ ngũ một cách nhàn nhã, hai tay vòng ra sau đầu làm gối, mặt ngửa lên như đang đếm từng vì sao lấp lánh trên cao. Cái trán cao cao, cái mũi thẳng, cái miệng lúc nào cũng như vẽ một điệu cười ngạo mạn. Bóng tối đã giấu hết cái nét giễu cợt lấp loáng trong đôi mắt thường ngày vào đêm. Con bé thường thắc mắc tự hỏi điểm gì nơi thằng bé đã thu hút mình đến thế, nét ngông nghênh, thái độ bất cần, bộ điệu lừng khừng hay chỉ đơn thuần là ở thằng bé là tất cả những gì tương phản với những điều quen thuộc chung quanh... Thằng bé khác người, "khác người" chứ không "lập dị" như một lần thằng bé đã vênh mặt khẳng định:
- Justin không muốn là một người của đám đông, càng không muốn là một người giữa đám đông, Justin chỉ muốn là Justin, một người không giống đám đông.
Ừ, có lẽ thế nên bây giờ khi trong kia là buổi party cuối cùng, nhộn nhịp với tiếng nhạc tiếng trống ồn ào, cuồng loạn, với những nụ hôn đắm đuối phơi bày thì thằng bé rủ con bé đến cái góc sân quen thuộc nằm... ngắm sao. Ừ, lạ lùng như những chia xẻ bất tận hai đứa đã có với nhau... như niềm thương yêu và lòng tranh đấu thằng bé dành cho cái đất nước mà thằng bé chưa hề đặt chân tới, ở bên kia quả địa cầu:
- Làm sao Justin có thể nói Justin thương yêu một nơi mà Justin chưa hề đến?
- Vậy làm sao Ellie có thể nói Ellie yêu Thượng Đế? Ellie đã gặp Thượng Đế bao giờ chưa?
Ừ, thằng bé có cái lưỡi sắc như đôi tay của Edward Scissorhands... cùng những câu phản hồi ranh mãnh nhanh lẹ đôi khi thông minh đến phát cáu... chả thế mà thằng bé đã là một trong những địch thủ đáng sợ trong cộng đồng debate...Nhưng ở thằng bé có một điều gì đó đã tạo cho con bé một sự an bình tin tưởng mà con bé không kiếm được nơi những đứa con trai khác. Để rồi khi bên thằng bé con bé đã có thể nói hết, kể hết từ những hoang mang về tôn giáo cho đến những khắc khoải về tương lai, từ những băn khoăn về sức khoẻ của mẹ cho đến cái tai ương vừa ập đến với gia đình... kể hết, tuôn hết những điều con bé dấu tận ở tim mà không mảy may e ngại bị cười chê chọc ghẹo ... Hai tuần lễ bên nhau hai đứa đã có với nhau những buổi tối tuyệt diệu như thế này, cùng ngắm sao, nhìn trăng...nghe thằng bé kể về huyền thoại "the moon boy" ngồi gốc cây đa, những câu chuyện cổ tích thần tiên vốn chẳng thể nào kiếm được từ Disney Movies...
- Tại sao Justin biết nhiều chuyện cổ tích vậy? Nói thiệt đi, có phải Justin phiạ ra để lấy le với Ellie không?
Thằng bé cười:
- Justin đâu phải Ellie đâu mà có trí tưởng tượng phong phú như vậy chớ. Bà Ngoại của Justin kể cho Justin nghe đó.
- Wow, Justin may mắn quá. Bà ngoại của Ellie chỉ hay mua quà cho Ellie thôi chứ không hay kể chuyện cho Ellie nghe. Justin gần gũi với bà Ngoại lắm hở?
- Ừ, Justin may mắn lắm. Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại của Justin ai cũng còn sống và đều quây quần chung quanh Justin. Ai cũng thương yêu và chìu chuộng Justin hết... Justin là một ví dụ điển hình của cái gọi là "spoil brat" đấy...
- A, đó là Justin tự nhận đấy nhé. Ellie có nói gì đâu.
Thằng bé nheo mắt:
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đó mà...
Rồi tiếp:
- Ngày Justin còn nhỏ, cứ cách một tuần mẹ lại đưa Justin xuống thăm bà ngoại một lần. Điều làm Justin nhớ nhiều nhất không phải là những món ăn tuyệt vời bà nấu, không phải là những câu chuyện cổ tích thần tiên bà kể, mà là nụ cười trên khuôn mặt của bà, là sự vui mừng của bà mỗi lần gặp Justin. Thể như bà sống chỉ để cho những giây phút gặp gỡ ấy. Hai bà cháu nói với nhau đủ điều, đủ chuyện, chơi với nhau đủ mọi trò chơi. Ellie biết không, bà còn cặm cụi ngồi may cả cái quần cho Winnie-the-Pooh mặc đó vì nó chỉ có áo chứ không có quần... Ngay từ bé Justin đã cảm được tình thương bà dành cho mình qua từng bữa ăn, từng nụ cười, từng lời nói nhẹ nhàng của bà. Cái mà Justin không biết được đó là mỗi bữa ăn bà nấu cho Justin là cả một cố gắng không ngừng, mỗi trò chơi bà bày ra với Justin là cả một nỗ lực to lớn. Bà ngoại của Justin bị bịnh viêm gan C và Parkinson disease. Mỗi ngày trong cuộc sống là một phấn đấu của bà. Sự đau đớn bà trải qua hàng ngày lớn hơn là trí tưởng tượng của Justin có thể hình thành. Nhưng đó không phải là lý do tại sao bà là thần tượng của Justin. Phải mang lòng dũng cảm của một chiến sĩ mới có thể chịu được những đớn đau bà đã phải trải qua. Nhưng phải là một anh hùng mới có thể làm được việc đó với nụ cười luôn nở trên môi và không có gì ngoài hạnh phúc của người khác trong tâm trí...
Thằng bé quay qua con bé cười mà hai mắt loang loáng nước... Con bé nắm chặt tay bạn như lời chia sẻ. Thằng bé trầm giọng:
- Hôm nọ Ellie hỏi Justin là Justin có bao giờ nghi ngờ sự có mặt của Thượng Đế hay không? Có hay chăng một đấng tối cao ở trên kia nghe những lời cầu xin của mình. Nếu có thì tại sao Ngài để cho bao tai ương đến với những người tốt? Nếu có thì tại sao Ngài để anh Jack của Ellie bình an vô sự trở về từ chiến trường Iraq để rồi chết một cách oan uổng vì một tên say rượu lái xe ẩu trên xa lộ ngay tại Iowa? Justin cũng đã từng có những tức bực hoài nghi như thế mỗi lần Justin nghĩ đến bà Ngoại. Năm ngoái tay bà run quá không còn tự mình xúc cơm ăn được nữa bác sĩ đã đề nghị bà mổ đầu cho vào một cái máy gọi là deep brain stimulation. Cái máy này sẽ giúp điều khiển những sợi thần kinh để bà bớt run. Justin biết bà sợ lắm, nhưng rồi bà cũng bằng lòng mổ vì bà không muốn lệ thuộc vào người khác, và nhất là bà muốn sống để nhìn ngày Justin ra trường. Ellie có biết họ phải đục đầu bà để bỏ máy vào, luồn một sợi giây qua cổ của bà xuống đến cục battery trên ngực, cắt da ngực ra để bỏ battery vào. Nhưng rồi cái máy chỉ làm việc có 6 tháng rồi người bà không chịu được nó tự đùn cái máy ra khỏi đầu bà, bác sĩ lại phải mổ lấy ra. Bà của Justin đã phải trải qua 6 cuộc giải phẫu trong vòng 8 tháng... Justin bực tức lắm, cứ tự hỏi tại sao Chúa lại trao cho bà nhiều thử thách như thế. Tại sao Chúa không để cho cái máy đó làm việc hay Chúa đã biết người bà không chịu nổi cái máy đó thì tại sao còn để cho bác sĩ đề nghị? Nhưng rồi bà vẫn can đảm vượt qua những thử thách đó với nụ cười trên môi, Justin xuống thăm bà khi cả cái đầu bà còn băng kín mà bà vẫn hỏi Justin "con ăn cái gì chưa?", lòng can đảm của bà đã dạy cho Justin biết cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào mình cũng không được quyền bỏ cuộc. Vẫn phải theo cho đến cùng những gì đã được giao phó vì đời sống của mình không phải của riêng mình. Khi mình sinh ra mình là một miếng vải nhỏ trong một tấm mềm quilt lớn, không có mảnh vải nhỏ đó tấm mềm cũng vẫn đắp được nhưng nó sẽ không còn đẹp nữa, và có thể cũng vì đường chỉ bị đứt đoạn ở chỗ rách đấy mà cả tấm quilt đẹp sẽ từ từ bị rơi ra từng mảnh vá vô nghĩa. Ellie à, Justin không có câu trả lời chắc chắn cho Ellie là có một Thượng Đế ở trên cao hay không và sau khi chết mình sẽ đi về đâu vì Justin cũng đang còn sống nhăn răng như Ellie và vì Justin cũng chưa gặp Thượng Đế. Nhưng Justin tin ở trên đời này tất cả mọi việc đều có một sự sắp đặt vô hình nào đó, và không có một biến cố nào xảy ra trong đời sống của mình là vô nghĩa nếu mình không cho phép nó trở thành vô nghĩa. Rất có thể những gì xảy ra cho bà Ngoại Justin là để dạy cho Justin lòng can đảm và sự kiên trì. Rất có thể cái chết của anh Jack để bảo cho Ellie biết trên đời tất cả đều là vô thường và mình phải thương yêu trân quý sự có mặt của những người thân bên cạnh mình từng giây, từng phút vì bất cứ lúc nào mình cũng có thể mất họ vĩnh viễn...
Buổi tối hôm đó con bé đã trở về ký túc xá với đôi mắt đỏ hoe còn mọng nước. Trish, cô bạn cùng phòng đã kêu lên:
- A, cái thằng con trai đại hàn đó làm gì mà Ellie khóc vậy?
Ellie đã phải giải thích cho Trish nghe là Justin không phải là đại hàn, không phải là trung hoa, không phải là nhật bản... Justin ghét vô cùng mỗi khi có người nào lẫn lộn như thế. Justin là người Việt Nam, một thằng bé Việt Nam không sinh ra ở cái đất nước ngàn năm văn hiến kia, "nói tiếng mẹ đẻ còn bập bẹ" như một lần Justin đã thú nhận, cơ mà từ lối suy nghĩ cho đến cách xử sự đều khác xa những người con trai đồng trang lứa mà con bé biết...
Ừ, chúng nó đã nói với nhau đủ chuyện như thế, duy chỉ có một điều, một điều mà đã bao lần con bé định đem ra hỏi nhưng rồi lại thôi, nhưng hôm nay thì con bé sẽ phải hỏi vì chẳng biết được rằng sau ngày hôm nay chúng có còn cơ hội để nằm bên nhau an bình như thế này nữa không ? Sau ngày hôm nay mỗi đứa sẽ trở về với thành phố của mình, với ngôi trường của mình, với bận rộn của mình... Vô năm học mới rồi hai đứa sẽ ở hai đội khác nhau, sẽ có những cuộc đụng độ thắng thua vô cùng quyết liệt trong cái môi trường cạnh tranh dữ dội của cái gọi là "national debate circuit"...
- Ellie, Ellie hôm nay bị bịnh hở?
Tiếng thằng bé vang lên phá tan dòng suy nghĩ cùng những do dự của con bé:
- Không, Ellie có sao đâu. Tại sao Justin hỏi vậy?
- Vì hôm nay Ellie im lặng khác thường. Justin để ý con gái chỉ ít nói khi... đau cổ không nói được thôi...
Con bé phì cười đập mạnh vào cánh tay thằng bé:
- Justin khỉ quá à - rồi ngập ngừng - Justin, định nghĩa tình yêu của Justin là gì?
- Con trai không có những định nghĩa lẩm cẩm nhu thế.
- Bởi vậy con trai không có chiều sâu như con gái.
- Vậy định nghĩa tình yêu của Ellie là gì?
- Justin có coi phim Titanic chưa?
- Rồi, coi 3D đàng hoàng.
- Justin có nhớ cảnh truớc khi tàu chìm, nguời ta tranh nhau xuống thuyền nhỏ hay không? Nguời con gái trong phim đã xuống thuyền rồi mà khi thấy nguời yêu còn ở trên tàu cô ta quay trở lên. Quay trở lại mặc dầu biết rằng tàu sẽ chìm và mình có thể sẽ chết nhưng thà chết với nguời yêu còn hon sống một mình. Với Ellie đó là định nghĩa của tình yêu. Yêu là có thể chết cho tình yêu, với nguời yêu. Lúc Ellie coi đến cảnh đó Ellie đã khóc...
Thằng bé bật cười thành tiếng:
- haha... Ellie là con gái mà cái gì Ellie chẳng khóc đuợc. Hôm nọ gãy cái móng tay thôi cũng khóc mà.
- Gãy cái móng tay khóc là phải rồi. Justin nghĩ coi, tự nhiên còn có 9 cái móng tay dài kỳ cục bắt chết... Justin nói đi đừng đánh trống lảng, định nghia về tình yêu của Justin là gì?
- humm...
- Nói đi, năn nỉ mà.
- Hồi Justin còn nhỏ đi học bơi, mỗi cuối giờ học bà cô hay thẩy vô số cái vòng nhỏ đủ màu sắc xuống duới đáy hồ rồi kêu cả lớp lặn xuống lấy. Justin luôn cố gắng dể lấy đuợc nhiều vòng nhất. Phần thuởng cho đứa hạng nhất là đuợc chọn một cái vòng đem về nhưng Justin không bao giờ lấy cái nào đem về. Justin chỉ muốn chứng minh rằng mình vuợt đuợc cái khó khăn khi lặn xuống thật sâu, và ở lì duới dó tự thi gan xem đến khi nào hết hơi phải trồi lên để thở... Cái tính háo thắng trong Justin bắt Justin phải là nguời đứng đầu vậy thôi chứ Justin không biết quý những chiếcvòng đó... Cho đến bây giờ Justin vẫn vậy . Trận debate nào Justin cũng tận sức để thắng nhung thuờng thì Justin hay để quên những cái trophy ở tournament. Toàn là Mr. Christ và bạn Justin phải đem về cho Justin không à. Ellie, Ellie hiểu Justin muốn nói gì không?
- ...
- ...
- ...
- Ellie, Ellie còn thức không đó?
- Còn...
- Sao không nói gì hết vậy?
- Nói gì khi mình là chiếc vòng và cái trophy bị bỏ quên?
- Ellie, Justin không bao giờ muốn Ellie là chiếc vòng đó, thế nên hôm qua Justin nói Ellie đừng nói chữ "L" với Justin.
- Ellie biết mà, nên Ellie chỉ nói "I ruv you" thôi, đâu có chữ "L".
Thằng bé đưa bàn tay qua tìm tay con bé, lồng những ngón tay vào với nhau, tha thiết:
- Justin thích Ellie lắm, trong số những nguời con gái Justin quen Ellie thông minh và dí dỏm nhất. Ellie chịu đuợc những câu dùa giỡn ba đá của Justin. Ellie có thể đấu khẩu với Justin đến bến chứ không ra vẻ yểu điệu thục nữ bắt Justin phải chọn lời ăn tiếng nói như những cô gái khác. Ở bên cạnh Ellie, Justin thoải mái tự do như bên cạnh lũ bạn trai quái quỷ của mình với một cái bonus là Ellie là con gái. Nhưng Justin và Ellie ở cách nhau cả mấy trăm dặm. Justin còn chưa biết chính xác Iowa nó nằm ở đâu nữa...Chỉ biết nó toàn là... bắp.
Con bé bĩu môi:
- Không dám dâu, tiểu bang của nguời ta là cái nôi vận động tranh cử tổng thống đó... Justin nói tiếp đi, sao Ellie thấy những lời này giống như là những lời chia tay "Dear John" quá Justin à...
- Justin muốn nói với Ellie là Justin không muốn mình vội vã. Justin biết tụi thằng Danny nó hứa hẹn đủ điều với bạn của Ellie nhưng đó không phải là Justin. Hai tuần bên nhau cho dù 24/24 vẫn không đủ để mình nói tiếng yêu, lời hứa hay lên facebook đổi status là đang "in a relationship" với nhau.
- Justin ơi, sao Justin ông cụ non quá vậy? Tụi mình chỉ là những đứa con nít có ai bắt Justin phải thề non hẹn biển đâu.
- Justin không muốn hai dứa mình trở thành đề tài ngồi lê đôi mách cho cộng đồng debate Ellie biết không? Justin không thể nói lời thương yêu với bất cứ ai trong lúc này. Justin vẫn chỉ là một đứa con nít ăn chưa no lo chưa tới. Tương lai vẫn còn mông lung lắm, chưa biết Justin sẽ học ở đâu, làm gì. Thế giới bên ngoài bao la đang chờ Justin thám hiểm. Justin còn nhiều nơi phải đi, phải đến. Justin vẫn còn nhiều cuộc chơi phải tham dự, phải cố thắng. Ðừng trở thành cái trophy bị bỏ quên của Justin nha Ellie. Hãy là chiếc vòng mà Justin lặn mãi vẫn không thể vớt lên đuợc... Như thế khi Justin có thể với tới Justin sẽ biết trân quý...
***
Buổi sáng con bé định bụng sẽ thức giấc thật sớm để tiễn thằng bé vì thằng bé ở trong nhóm đầu tiên rời trường cho chuyến bay sớm. Nhưng rồi cái đồng hồ báo thức trong điện thoại nổi chứng không reo. Khi con bé mở choàng mắt thì đồng hồ đã chỉ tám giờ. Con bé hoảng hồn chỉ kịp lau vội mặt rồi chạy một mạch ra sân trường để vừa kịp nhìn thấy cái đầu đen lẫn lộn trong những mái tóc nâu, vàng đang xếp hàng nối đuôi lên cái xe bus đang chuẩn bị chuyển bánh. Con bé định gọi lớn nhưng không hiểu tại sao tiếng kêu mắc nghẹn đâu đó trong cổ, con bé chỉ đứng sững người nhìn theo... bất chợt thằng bé quay lại, đôi mắt đen lém lỉnh như cười, đôi môi chu nhẹ thổi bay bay những sợi tóc rối loà xoà thay cho câu giã từ câm... con bé mấp máy:
- good bye, Justin. I... I... ruv you!
Chiếc xe bus rời sân trường để lại đàng sau một đám khói, những sợi khói làm cay cay đôi mắt... Ừ, nhất định chỉ tại đám khói vô tình...
Con bé nhìn lại quanh căn phòng lần cuối, căn phòng chỉ ở có vỏn vẹn hai tuần cơ sao nghèn nghẹn khi chia xa... Nghĩ ngợi một chút, con bé kéo tay Trish:
- Trish, cho Ellie mượn cái kéo tỉa lông mày của Trish tí đi.
Trish ngơ ngác:
- Làm gì? Bộ Ellie còn làm đẹp bây giờ sao? Mau ra xe đi, trễ rồi...
- Đưa Ellie mượn tí đi, nhanh lắm...
Trish lục lọi trong túi xách mãi mới lôi ra cái kéo nhỏ xíu, con bé chụp vội trên tay bạn rồi quay nhanh người ra khỏi phòng:
- Giữ đồ cho Ellie tí, Ellie trở lại liền.
Con bé chạy một mạch lên ngọn đồi sau trường, đến gốc cây quen thuộc, cúi xuống cắt lấy ba cọng cỏ, cẩn thận phủi cho sạch đất rồi bỏ vào túi áo nâng niu... những cọng cỏ, ờ, những cọng cỏ vô tri từ nay sẽ theo vào đời như một chứng tích... bình an.
***
Đâu đó trên bầu trời trong veo có một thằng bé đang nhìn xuống thảo nguyên xanh dưới đất lần cuối trước khi phi cơ vụt lên cao... thằng bé cúi xuống đọc trên cái iphone lời nhắn cuối cùng lọt vô trước khi cô chiêu đãi viên hàng không bắt chuyển phone qua airplane mode.
...Justin có biết lúc nãy Ellie đã muốn chạy ào đến để ôm chặt Justin đến như thế nào không? Nhưng không hiểu điều gì đó đã giữ Ellie lại... có lẽ vì những gì mình đã có với nhau tuyệt vời như những câu chuyện thần tiên Justin gieo vào đầu Ellie nên Ellie muốn giữ chặt cho riêng mình... phô trương ra mọi người sẽ biết, sẽ làm hư hao những diệu kỳ riêng mang... Ellie đọc được ở đâu đó người ta nói "cuộc đời vốn tràn đầy những hạnh ngộ bất ngờ, có người đến với mình rồi đi qua mau, có người dừng lại lâu đủ để đong đầy một niềm vui, có những người đến rồi để lại dấu ấn trong tim và rồi mình sẽ không bao giờ giống như trước nữa". Justin ạ, bây giờ thì Ellie đã tin chắc rằng có Thượng Đế trên cao vì Ngài đã cho Ellie gặp được người con trai ấy, cho dù chỉ hai tuần ngắn ngủi. Justin nói đúng, tương lai còn xa quá, hai đứa mình còn nhỏ quá... nhưng cho dù tương lai có ra sao, cho dù Ellie có đi đàng đông, Justin đi hướng tây thế nào thì hai đứa mình vẫn có một... Colorado Springs trong nhau phải không?
Thằng bé mỉm cười với chú gummy bear màu vàng con bé gửi theo lời nhắn, thầm thì:
...Ừ, cho dù tương lai có đi về đâu thì mình vẫn có một Colorado Springs trong nhau... và... và một nụ hôn đầu ngọt hơn giọt sương phố núi...
10.30.12
