Mùa Xuân, Beethoven.
Nếu tình cờ ta hỏi một người bình thường về nhạc của Beethoven, họ sẽ trả lời là biết chứ, biết bài Giao Hưởng Định Mệnh nè , biết bài Lá thư cho nàng Elise và biết bài Ánh trăng nữa.
Còn bài nào nữa?... chắc hết rồi , mà bài Giao hưởng Định Mệnh kia thì cũng biết có khúc đầu thôi, khúc sau không để ý nên không nhớ mấy đâu ah.
Thì vậy, tên tuổi Beethoven vang lừng thế giới, ai cũng biết đến tên ông nhưng nhạc của ông hơi khó nghe chút, nó không êm ái trơn tru và không ru người ta vào mộng, nhạc của ông không vỗ về, vuốt ve mà lại thô ráp, gập ghềnh và có khi rất chỏi.
Ngày còn sinh thời, rất nhiều nhạc công than thở rằng, chơi nhạc của ông rất cụt hứng, như một cuộc đi dạo trong rừng tưởng là vui thú mà ngờ đâu lại dẫm phải gai, ngồi phải cọc, bị cào rách áo, lội suối ướt giò và cuối cùng đành chán nản bỏ cuộc đi về.
Nếu bạn nghe Vanessa chơi Mùa xuân của Vivaldi tươi đẹp rạng ngời làm sao thì Mùa xuân của Beethoven sẽ có mưa rào, có mây đen sấm chớp và có mặt trời lấp lánh xen vào.
Đó cũng là khúc nhạc mà hôm nay tôi đem đàn ra để cố tập lại. Chương một bản sonate số năm soạn cho piano và violon cung Fa trưởng của Beethoven còn có tên là Mùa Xuân.
Bài này năm xưa còn nhỏ tôi đã chơi qua và người cùng chơi bè piano với tôi năm ấy là cô Trâm Anh. Hic, nghe tên là thấy khó gần quá rồi. Bởi lẽ bọn tôi được chỉ định chơi chung nên mạnh ai nấy tập, thuộc bài xong đến ngày thì ráp, chẳng ai nhìn ai (có liếc xíu chứ) và cả hai cùng chơi như máy, nghĩa là đúng nhịp mà máy móc chẳng hồn vía gì. Mà hồn vía gì nhỉ? Khi kỹ thuật còn quá kém, chỉ mong chơi đừng lé, đừng lạt và đúng nhịp là may phúc rồi. Phần cô Trâm Anh kia cũng chăm chăm nhìn bài (chẳng thèm nhìn tôi) và chơi như ma đuổi cho xong rồi về. (ba cổ lái xe Jeep đón con thì phải)
Để rồi mãi đến sau này, khi đã trưởng thành và nghe nhạc nhiều, hiểu nhạc thấu đáo hơn thì tôi mới nghiệm ra rằng: Nếu người ta chơi nhạc của Bach với những âm thanh tinh tuyền không vẩn đục thì người ta sẽ chơi Mùa xuân của Beethoven với những âm thanh không bóng loáng, cắt bỏ những hoa mỹ và thay vào đó bằng hương rơm rạ của buổi sáng trên cánh đồng, âm thanh chưa gọt dũa của ban mai và hình ảnh Mùa xuân của Beethoven là một hạt mầm ngái ngủ vươn dậy sau mùa đông lạnh lẽo, là mầm sống đang cố sức nhô lên dưới hòn đá ù ì, có con chuột chũi đói bụng đi qua liếc nhìn và cuối cùng đã thẳng người lên chào đón ánh dương quang.
Lòng hiểu rành như thế nhưng những ngón tay hôm nay bỗng yếu ớt vụng về cứ quanh co mãi nhạc đề chính không xong, chưa nói là cô Trâm Anh năm xưa nay cũng vắng bóng nên chỉ có âm thanh của bè violon đơn độc không có piano đối đáp nghe nó cứ lẻ loi trống vắng làm sao.
Mà tìm đâu ra nữa tiếng đàn và con người của tuổi trẻ năm xưa? Và liệu tôi có còn nên mong chờ một vài hợp âm hòa điệu từ đâu đó hay hãy bắt đầu tập làm quen với một bè violon trơ trọi để tìm niềm vui trong chính sự đơn độc này?