Đọc anh viết nghẹn họng!!
Joking aside; Phạm Duy trong hồi ký kháng chiến kể khi ở Gio Linh chứng kiến cảnh người mẹ đi nhận xác con, "tay nâng nâng lên, dưng dức nước mắt đầy, mẹ nhìn đầu con tóc trắng phất phơ bay..." buổi tối ông về nằm khóc và viết bài Mẹ Gio Linh!!
Khoảng nhiều năm này tôi cũng hay nghẹn. Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng nghẹn, hơi có cảm xúc một chút là nói đứt đoạn không tiếp được.
Nghe anh kể về mẹ, tôi nhớ nhiều năm trước lúc mẹ tôi còn tỉnh, vài năm tôi về thăm. Con trai thường hư, ngồi bên mẹ một chút là phóng đi chơi bạn bè rủ rê, mấy ngày mới ăn nhà một lần, thường chỉ gặp buổi sáng và khuya. Ngày nào mẹ cũng nhắc gắng mai mốt về thăm mẹ đều, tao chẳng biết còn sống được bao nhiều.
Ngày ra phi trường, ôm mẹ xong bà đứng bên hàng rào, tóc trắng, khóc khẽ nhìn theo, lên xe nhìn lại, nghẹn họng!!
Được vài năm mẹ bắt đầu bị dementia, chẳng còn nhớ gì cả, về thăm gọi mẹ, bà nhìn mình bình thản, cặp mắt thản nhiền nhìn thấu qua như ngắm bức tường sau lưng. Mẹ ơi con về mẹ không nhận ra nữa. Nắm tay bà, bà vẫn giữ chặt, rút ra không chịu cho đi. "Me có hay chăng con về, chiều nay thời gian đứng im để nghe..." chỉ mong bà biết mình về cho bà vui, dù bà không nói được...
Viết ra càng nghẹn!!
Đôn