cơm nhà thương.
Vậy là người ta cho tôi vào nằm cùng phòng với một lão già (tôi cũng chẳng trẻ), căn phòng được chia đôi thành hai phần riêng biệt bởi tấm màn kéo và hai người hai bên chẳng thể nào thấy nhau, nhưng có thể nghe rõ mồn một kẻ kia đang làm gì, nói gì hay ngáy làm sao. Thỉnh thoảng hai kẻ cùng phòng nọ cũng trao đổi, trò chuyện và chia sẻ những chuyện đời thường như bao kẻ tạm sống chung một phòng năm xưa ở trại tỵ nạn, nhưng tâm tình của tôi và lão thật khác xa lắm. Như một đứa đang chui vào đứa chui ra ấy mà.
Lão thì đã mổ xong và đang bình phục, tôi thì đang phân vân chưa biết chuyện gì xảy ra cho mình. Sáng trưa chiều ba buổi có người bưng "cơm nhà thương" nóng sốt đến cho lão, tôi thì tiệt một hạt cơm chẳng có. Nằm bên này nghe bên kia lão lách cách chuẩn bị ăn rồi chóp chép nhai thức ăn (hmm) mùi thức ăn nóng (chắc thịt hầm thì phải) từ bên kia bức màn lan tỏa sang giường của tôi. Trời ơi, sự thèm thuồng và đói bụng bỗng làm tôi cảm thấy mình tầm thường hẳn ra, nhưng làm sao được? Khi mà hơn mười ngày qua con người ta không được ăn uống gì ngoài nhai vài cục nước đá cho mát miệng và dưỡng chất nuôi cơ thể thì được truyền qua mấy cái ống nhỏ vô hồn chẳng mùi vị gì cả. Nên cái mùi thức ăn kia, những âm thanh (bên đời) bình thường kia bỗng làm người ta nhớ những nghi lễ, những động tác thiêng liêng mà từ lâu đã bị con người sống trong xã hội thừa mứa vùi xuống bùn lãng quên vì chẳng còn biết đói là gì nữa. Và người ta chợt nhớ mụ già của Vũ Bằng (?) chợt hiểu được tại sao mụ chẳng dám nhai mạnh vì sợ hạt cơm nó đau.
Mà nghĩ cũng vô duyên chứ nhỉ? Thèm cơm nhà thương? Người ta thèm cơm tấm Thuận Kiều, thèm cơm gà Hải Nam, cơm Hến hay cơm Âm Phủ chứ ai lại thèm cơm nhà thương, có là đứa chết đói........
============================
Năm 1977.
Năm ấy tôi quay về Nha Trang nhếch nhác tồi tàn với duy nhất một bộ đồ trên người, tâm trí như tan hoang trong một thân xác ốm nhách và kiêu ngạo, hung hăng. Sau vài ngày lang thang ăn chĩa, ăn chực tôi hết cửa tìm nguồn lương thực nuôi sống bản thân và khi người ta đã bắt đầu nhìn tôi nghi kị thì ma đưa lối, quỷ đưa đường tôi nghe tin thằng Hiệp đang bịnh nằm nhà thương Nha Trang. Rảnh rỗi quá tôi lơn tơn ghé vào thăm thằng bạn học thì lại đúng ngay lúc người ta dọn "cơm nhà thương" cho nó, mà nó lại có mẹ thăm nuôi, bới cơm nấu từ nhà vì cơm nhà thương sợ con nuốt chẳng xuống. Vậy thì tôi phải làm sao bây giờ khi thấy mấy miếng thịt kho, vài cọng cải luộc và tô cơm trắng của nhà thương đang "ở không" như thế kia bây giờ ?
(yc đừng sửa đổi hay trang trí gì anh sẽ cố viết tiếp rồi tính sau)