THƠ........TRUYỆN / TÙY BÚT......TRANH ẢNH.......NHẠC / GHI ÂM........ĐỘC THOẠI......TUYỂN
E-CAFÉ........HOA THƠM CỎ LẠ.......CHUYỆN PHIẾM.......NỮ CÔNG / GIA CHÁNH.......HỎI / ĐÁP





Image

h ạ n h .p h ú c .
C H Â N .M Â Y
____________________________________________________________________________
t h i ê n d i




Sau gần mười hai năm chung sống, anh và tôi thỏa thuận chia tay nhau.
Tôi muốn đổi luôn chỗ làm. Tôi không thích đón nhận cho dù tình cờ, những ánh mắt ái ngại, chia sẻ của các đồng nghiệp, những người bạn đã chung vui cùng chúng tôi từ những ngày đầu... Phải thú thật rằng tôi bị xuống tinh thần quá cỡ, tôi không còn đủ sức lực để hàng ngày đối mặt với cảnh cũ, người xưa.

Thắm, nhỏ bạn hồi mới qua, tình cờ tôi gặp lại nó hôm đi chợ cuối tuần, nó nói chỗ của nó cần người. Tôi không mấy thích công việc ở đó, nhưng vì tôi cần trốn chạy nỗi bất hạnh của tôi. Tôi cần bỏ đi, đi bất cứ nơi nào...

Cuộc tiếp xúc giữa tôi và bà sếp tuyển dụng nhân viên diễn ra nhanh chóng. Mức lương không cao, công việc làm chỉ giới hạn trong sáu tháng để thay cho người phụ trách cũ nghỉ bệnh. Tôi lại chẳng đòi hỏi điều kiện chi nhiều. Lúc tiễn tôi ra về, bà bắt tay vui vẻ chúc tôi một ngày tốt lành...

Vậy cũng tạm coi như xong trong lúc này, tôi bâng khuâng bước xuống mấy bực thang ra cổng. Giữa lúc đó thì tôi thấy nó, con nhỏ thư ký của bà giám đốc. Tôi nhận ra giọng nói của nó hôm tôi gọi phôn lấy hẹn. Nó cười thật tươi:

- Hẹn ngày mai nhé, tôi là Carine.

Nó ân cần dặn tôi đừng ngại, nếu tôi có chuyện chi thắc mắc thì cứ gặp nó, nó sẽ giải thích thêm. Con nhỏ coi cũng dễ thương, mái tóc màu nâu hạt dẻ.

Buổi sáng, tôi đưa con đến trường, thằng nhỏ chín tuổi đã biết mắc cở với bạn, nó không chờ tôi hôn đã giằng tay ra, chào mẹ rồi vụt chạy vào sân.
Tôi đến sở, cắm cúi làm cho xong công việc.

Buổi trưa nào con nhỏ thư ký cũng ghé ngang phòng hỏi tôi xong chưa, nó rủ tôi đi xuống căng tin. Hầu như ngày nào tôi cũng gặp nó trong những bữa ăn trưa. Tôi sầu đời, chỉ muốn ăn qua loa cho xong, còn nó thì hay ríu rít huyên thuyên. Mấy con đầm thiệt là nhiều chuyện, tôi nghĩ mà không nói ra, trong khi nó nhận xét liền tức thì về tôi.

- Mày kín đáo quá, Tiểu Mi!... À, mà tên mày nghĩa là gì vậy ?
- Chả là gì cả, vì chị của tao là Trà Mi, nên bố tao gọi tao là Tiểu Mi.
- Ưm... vậy ra mày là Mi nhỏ... mini ? Hay quá, tên mini... mà mày cũng nhỏ xíu nữa

Khi chỉ có tôi và nó, nó hay gọi đùa tôi là Mini
Sau này khi quen tôi lâu hơn, nó không còn kêu tôi là Mini... Mini... nữa, mà tôi thành ra Minoou..ou...!

Nhỏ Thắm nói:

- Con Carine nó «chịu đèn» bà này rồi!

Tôi hỏi vậy là sao, Thắm chỉ nhún vai rồi bỏ đi.

Tôi nhớ có một lần cách đây không lâu, tôi và Carine ở trong phòng thay áo, vì chúng tôi phải thay bỏ đồng phục trong giờ ăn ở căng tin. Trước tủ áo của tôi, có ai đó đã để váy và áo khoác ngoài. Vì không mở tủ được nên tôi lên tiếng hỏi đồ đạc là của ai, nhưng những nữ nhân viên khác ở trong phòng không ai nhận là của họ. Lúc đó tự nhiên nó bước tới ôm xốc mớ váy áo, đem thẳng tới góc phòng rồi quăng xuống đất, trước sự ngạc nhiên sững sờ của mọi người.

Tôi làm việc theo hợp đồng, nên mỗi tháng khi có phiếu lương, tôi phải lên văn phòng giám đốc để nhận và ký nhận chi phiếu. Mỗi khi thấy ngân phiếu đề tên tôi là nó lại nhắn tôi lên. Hôm đó tôi gõ cửa văn phòng, nghe tiếng nó vọng ra:

- Vào đi, cửa mở...

Nó ngồi một mình, thấy tôi vào, nó vẫn ngồi yên, lặng thinh hút thuốc…
Nó hút thuốc nhiều lắm, hết điếu này lại tiếp ngay điếu khác. Có nhiều lần tôi định kêu nó bớt đi nhưng lại thôi, vì khi hút thuốc, tôi thấy nó rất đẹp... Nó chồm người tới trước, rút chiếc phong bì ở trong xấp hồ sơ ra đưa cho tôi. Tôi đang mở ra đọc thì nó bỏ chỗ ngồi, bước tới sau lưng tôi để nhìn vào tờ giấy. Tôi nghe hơi thở của nó đằng sau gáy... mùi dầu thơm, mùi thuốc lá, và son môi...

Chiều thứ sáu, như thường lệ anh gọi cho tôi, anh nói sẽ đến trường đón thằng bé. Thằng nhỏ ở một weekend với bố, đầu tuần anh đưa nó đi học. Trong tuần nó ở bên tôi, đời sống cứ thế tuần tự cù cưa với ngày tháng.
Tôi hỏi con:

- Tuần này hai bố con ăn gì?
- Dạ, bố chiên trứng.
- Con thích không?
- Con thích, mà cũng không thích.
- Sao thế?
- Bố không hay bằng mẹ, bố làm vỡ lòng đỏ của con!
- Không sao, đằng nào con cũng sẽ giầm nó ra mà.
- Không phải vậy... con muốn mẹ!

Thằng bé chợt ngưng, sự yên lặng lọt thỏm giữa hai mẹ con. Tôi hỏi con, nó muốn tôi chiên trứng ốp la cho nó mà không làm vỡ lòng đỏ. Hay nó muốn tôi ở cạnh nó và bố nó? Thằng bé liếc nhìn tôi thật nhanh rồi cúi mặt xuống, không trả lời.

Thứ hai, tôi bần thần đến sở như người vừa ốm dậy. Carine đưa cho tôi cái ly giấy đựng cà phê đang bốc khói.

- Uống đi, Minou! Tao không làm được gì, tao chỉ muốn giết người khi thấy mày khóc!

Trong khi tôi nói tôi không sao, thì nó cúi xuống thì thầm... rằng chỉ có những người đàn bà mới có thể hiểu được đàn bà mà thôi.

Năm nay con tôi đi nghỉ vacances với trường học. Tôi mong con sẽ vui cùng lũ trẻ bạn của nó. Năm ngoái, nó chẳng đã khóc khi thấy chúng tôi xảy ra chuyện bất hòa đó sao.

Buổi sáng không đưa con đến trường, nhưng tôi lại đi làm trễ, vì tối hôm trước tôi thức khuya. Tôi nghĩ đến anh, rồi tôi thương hại tôi. Trước mắt bạn bè, chúng tôi là một cặp rất đẹp đôi. Những năm đầu, tôi yêu anh tha thiết, tôi ghen dữ dội…tôi không biết có nên gọi khoảng thời gian ấy là hạnh phúc hay không. Chừng năm năm sau là những cuộc cãi vã, những giận hờn bất tận. Tôi đau đớn nhận ra rằng người đàn ông này không hoàn toàn như tôi nghĩ, tôi đã lầm lẫn và tôi không có lối thoát... Chiến tranh lạnh diễn ra giữa hai chúng tôi, thường xuyên và lâu đến nỗi, anh và tôi như hai kẻ độc thân chia nhau một căn phòng.

- Thức ăn nguội hết rồi Minou.
- Tao không thấy đói.

Nó rủ tôi cuối tuần đi biển chơi, tôi hỏi đi Normandie hả, nó nói không, đi Perpignan, ở phía Nam biển ấm hơn. Tôi nói xa như vậy, làm sao thứ hai về kịp. Nó dụi điếu thuốc đang hút dở trên bệ cửa sổ, một bên mắt nheo lại hàng mi cong rũ thấp tránh khói thuốc... nó vừa mới hỏi tôi có muốn đi chơi một tuần lễ không.

Cái thành phố biển thật là dễ thương, những ngôi nhà nhỏ xinh, nằm dọc theo triền núi đá nhìn xuống mặt biển, sóng vỗ rì rào, thỉnh thoảng, những đợt sóng đuổi nhau, nghịch ngợm xô dạt vào bờ tung bọt trắng xoá... Vừa cất hành lý xong, nó đã kéo tôi chạy xuống bãi. Bãi biển không đông lắm, tôi thấy rất dễ chịu. Nó xuống bơi một lát rồi lên, để ngực trần nằm phơi nắng.
Con nhỏ đưa tôi ống kem nhờ thoa dùm, rồi bất ngờ kéo tay tôi ngã theo nó, vừa la lớn giữa những tiếng ồn vây quanh.

- Cởi áo ra Minou ! Nắng đẹp quá!

Tôi ngồi ngả đầu ra sau, tay chống trên cát. Tự nhiên nhớ tới lời nhỏ Thắm:

- Tui thấy bà cũng khoái nó thấy mẹ!

Tối hôm đó nó đưa tôi đi ăn bánh crêpe. Hai chúng tôi đi nghe hòa nhạc trên bãi biển. Đêm xuống, bãi vẫn đông người. Tôi đòi về nhà trọ khi đã nghe thấm lạnh.

Sau mấy ngày nắng gắt, dường như trời trở cơn giông.

Khoảng hai giờ sáng, anh gọi cho tôi.

- A lô, em hả? Chắc em khóa máy, nên trường học họ gọi cho anh...

Tôi chợt nghe lạnh toát dọc theo sống lưng... May cho tôi, ở đầu dây bên kia, anh vẫn tiếp tục:

- hồi khuya , con nó trốn đi ra ngoài, cảnh sát đi tuần gặp nó nên đưa trở lại trường, cô giáo hỏi cái gì nó cũng không chịu trả lời. Cô giáo đã mời bác sĩ tâm lý... con hơi sôt...

Tôi đổi vé, lấy chuyến xe lửa sớm nhất về Paris. Carine kéo tấm màn che cửa sổ, dụi đầu vào vách con tàu đang lắc lư, ngủ vùi. Sau khi tôi nghe phone, nó khóc và hút rất nhiều thuốc, nó không có thời giờ để cắt tôi ra từng mảnh như Thắm lo sợ.

Ở bên cạnh nó tôi thấy vui, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đang chạy trốn một điều gì cay đắng quá... Tôi đã không công bằng với nó, mọi lời xin lỗi bây giờ đều vô duyên, muộn màng.

Trời buồn, vì mưa trái mùa.

Tôi thấy anh đứng đợi trên sân ga. Anh thay đổi nhanh quá, đi đứng đã thấy bệ vệ. Anh tiến tới đỡ lấy chiếc sắc trên tay tôi. Tự nhiên tôi thấy lòng nhói lên một nỗi đau khó tả.

Mưa vẫn bay phơ phất, không quay lại, tôi cũng biết mái tóc màu hạt dẻ đã ướt đầm mưa sương...


Image


16368

a, vậy mà chị TD nói để chị TD post văn cho HY đọc cho khỏi buồn, bài này còn xót xa hơn... HY nói đùa thôi, chị TD viết hay quá, dạo này HY hết viết được rồi nên mon men theo chị TD đọc, may ra thì "gần đèn thì sáng"...:-)) cám ơn chị TD


16386

Mấy truyện ngắn của Thiên Di đều buồn!
DRD


16389

"Rằng quen mất nết đi rồi..." HY ơi! hi hi!
Thôi để TD đăng lại bài khác, lần này cho vô một chút fantastique coi có...ăn khách hơn không heng? lol

Anh Dũng nhớ để dành nhãn cho TD với nha !


16494

chị TD ơi,

bài nào của chị TD cũng ăn khách hết á... :-))


16513

HY lém ghê nhỉ :-)


16538


Image

b ê n .k i a
C H I Ế C .C Ầ U. V Ồ N G
____________________________________________________________________________
t h i ê n d i



Tối hôm qua, cô đã cẩn thận tắt đi chiếc đồng hồ báo thức.
Anh bận đi công việc của sở đến cuối tuần mới về. Hai đứa trẻ xin đi cắm trại họp bạn.
Đã lâu lắm, cô mới có được một bữa mai thong thả như hôm nay.

Nắng sớm tươi cười, ngấp nghé bên bực cửa…
Cô đi pha một cốc cà phê. Nhìn qua cửa sổ nhà bếp, cô thấy mấy quả cà chua chín đỏ ở trong vườn. Chợt nhớ đến đám dâu vừa hái chiều hôm qua, cô tự nhủ phải nấu mứt hôm nay thôi, kẻo chúng kém tươi.
Vạt nắng lúc đầu còn e dè lấp ló bên ngoài, bây giờ đã vui vẻ bước hẳn vào trong phòng khách, nằm vắt vẻo một nửa lên chiếc ghế sofa, một nửa trôi tuột xuống sàn nhà.
Cô đi tìm chiếc máy hút bụi nhỏ, không biết anh để đâu. Cô trách nhẹ, đàn ông thế đấy, dùng xong đồ đạc thì bạ đâu bỏ đấy, khi cần phải lục tìm khắp nơi.

Cô mở cánh cửa qua nhà để xe. Anh đi làm bằng chiếc xe của hãng, chiếc xe nhà vẫn đậu sát bên tường, ít khi dùng đến. Cô nhìn vào xe, vẫn không thấy chiếc máy hút bụi cầm tay. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy cửa xe ở băng trên chỉ khép hờ. Liếc mắt qua, không thấy vật cần tìm, cô định đóng cửa lại, nhưng bỗng cô chú ý đến một việc hơi lạ…Ở dưới chiếc ghế băng trước, có một chiếc ngăn kéo nhỏ nằm nhô ra. Từ khi mua xe đến giờ, cô không để ý có chiếc ngăn kéo ấy, mặc dù đấy là vị trí cô vẫn ngồi từ bao lâu nay.
Cô kéo chiếc ngăn kéo ra và suýt kêu lên vì kinh ngạc. Bên trong chiếc hộp nhỏ ấy là những lá thư mầu xanh nhạt được xếp ngay ngắn, phẳng phiu. Những lá thư ấy đã đến đây từ hơn một năm trước…Con dấu đỏ đóng trên những chiếc phong bì như nhảy múa, cười cợt...nó nói với cô rằng nó đã đến đây từ một nửa vòng quả đất.
Cô đọc từng tờ thư, cô xem tập ảnh người con gái trẻ gửi cho chồng cô, những ảnh chụp chung, thân mật quấn quít…Cô kinh hoảng khi thấy chồng cô trên một chiếc giường xa lạ, quần cụt mình trần…
Nước mắt tuôn rơi tự bao giờ, cô khóc trên những lời lẽ yêu đương, nước mắt làm mờ nhòa hình ảnh anh, sự hoan lạc trên nét mặt người đàn ông ấy …nó mang một vẻ phóng túng lạ kỳ.
Cô có thể không còn nhận ra chồng cô nữa, cô khóc không thôi
Bỗng chiếc ngăn kéo trên tay cô lay động nhẹ…từ đáy hộp, một ông già nhỏ bé đang lồm cồm đứng lên cất giọng gắt gỏng :
_ Này… này cô làm cái gì thế ? Cô định trút nước xuống đây cho trôi tôi đi đấy phỏng ?
Cô ngã bệt xuống chiếc nệm xe, vừa hỏi ông già là ai, tại sao ông lại ở trong chiếc ngăn kéo này.
Ông già đá một cái vào chiếc nhẫn trong góc hộp, cáu kỉnh trả lời :
_ Tôi là ai à ? Việc ấy không bận gì đến cô. Còn tại sao tôi lại ở đây thì cô đi mà hỏi con mèo quái quỷ của cô ấy.
_ Cụ ạ, cụ cũng biết là con mèo không thể nào giải thích cho tôi biết cụ từ đâu đến đây, và tôi phải làm gì để tạ lỗi vì con mèo của tôi đã xúc phạm đến cụ ?
_ À .. ờ cô nói nghe ra cũng phải ! Ơ..hơ..nhà tôi ở bên kia Chiếc Cầu Vồng !
Chiều hôm qua, tôi đánh rơi cái túi này nên phải trở lại tìm, khi tôi vừa chui ra dưới bụi dâu thì gặp ngay con mèo nhà cô đuổi riết phía sau, nhờ có cái gậy này nên tôi mới có thể biến đi trước khi nó tóm được tôi. Sau đó thì tôi bị trễ nên không về kịp nữa, tôi phải ở tạm trong chiếc ngăn kéo này.
_ Cảm ơn cụ đã giải thích, nhưng làm sao tôi đưa cụ về ?
_ Tự tôi tôi sẽ về được. Ngày mai, sau giờ Ngọ sẽ có một cơn mưa rào, sau lúc đó Chiếc Cầu Vồng sẽ hiện ra ở phía cuối khu vườn. Cô chỉ cần nhốt con mèo lại giúp tôi là đủ.
Ông già lẩm bẩm :
_ Con vật khốn kiếp…
_ Cụ đừng giận, chắc có sự hiểu lầm thôi, thật ra nó rất dễ thương. Nó là người bạn thân thiết của tôi đấy.
_ Mà này, xem ra cô có điều gì đau khổ lắm ?
_ Tôi bị mất Tình Yêu.
_ Tình yêu là gì, hử ?
_ Tôi không định nghĩa được. Hồi ở tuổi đôi mươi, tôi cứng cỏi lắm, bạn bè gọi tôi là « Đá Xanh », khi tôi gặp anh, tức là chồng tôi bây giờ ấy, tình yêu làm tôi mềm lòng…
Ông già gật đầu :
_ Đá xanh thì ta có thấy…thứ gì làm mềm được đá xanh thì dữ dội phải biết ! Ta cũng thấy quý cô, ở trong chiếc túi này, ta có những viên kim cương rất đẹp, cô có thể chọn lấy một viên mà đeo cho vui ?
_ Cảm ơn, tôi không nhận .
_ Sao thế ? Ở bên kia Chiếc Cầu Vồng, kim cương nhiều vô kể nhưng không có ai đeo làm gì. Bây giờ ở đây cũng thế ư ?
_ Không phải. Cô lại rơi nước mắt.
Khi chồng tôi đã yêu một người đàn bà khác, thì vàng bạc, kim cương với tôi còn có ý nghĩa gì nữa..
_ Này, tôi nói thế này khí không phải. Ông già gỡ chiếc mũ đỏ nhỏ xíu, gãi gãi đầu :
Hay là…tôi đưa cô về xứ sở của chúng tôi có được không ?
Hay…cô cứ suy nghĩ cho chín đi đã nhé. Tôi đợi cô ngày mai, sau giờ Ngọ…
Ông già kiễng chân lên, nắm lấy mấy sợi tóc của cô giật giật như giao hẹn.
Lúc ấy cô vẫn ngồi khóc.

Hôm sau trở lại chỗ cũ, cô hồi hộp kéo nhẹ chiếc ngăn kéo ra…Không thấy ông già đâu. Từ đáy chiếc hộp có vật gì sáng lóng lánh, cô cầm lên xem, thì ra là một xâu chuỗi.
Xâu chuỗi làm bằng những hạt ngọc rất lạ, trong vắt, sáng long lanh.
Ông già để lại một mảnh giấy :
_ Cái bản dự báo thời tiết chết tiệt ở đây…Ấy, xin lỗi, tôi không định nói thế. Tôi phải đi ngay đây. Tối hôm qua tôi đã gom hết những giọt nước mắt của cô, tôi đã chọn lựa và xâu chúng lại bằng chính sợi tóc của cô đấy.
Hãy đeo nó lên !
Chuỗi ngọc này sẽ là một loại thông hành đặc biệt, nó cho phép cô đi qua Chiếc Cầu Vồng để đến một xứ sở không có khổ đau

Ông già viết ở đoạn cuối :
Ghi chú quan trọng thứ nhất :
_ Chuỗi thông hành đặc biệt này cũng có thời hạn nhất định, y như những giấy thông hành có thời hạn nhất định khác.
Thời hạn của nó là một khắc. Vì vậy cô phải quyết định ngay bây giờ.
Ghi chú quan trọng thứ hai
. _ Vì cấu tạo đặc biệt, nên chuỗi thông hành này rất bền chắc, trừ khi… tiếp xúc với nước mắt thì chuỗi ngọc sẽ trở lại trạng thái lúc ban đầu, và tan biến đi.
Trong trường hợp này, thông hành coi như mất hiệu lực.

Cô chợt nghĩ đến chồng với nỗi bàng hoàng, đau đớn. Cả chục năm nay anh chỉ sống bên cạnh cô mà chưa bao giờ sống với cô, ở anh như còn có một khuôn mặt nào khác, lạ lẫm mà cô chưa từng thấy…nhưng sao cô còn do dự.
Trong lòng cô, nỗi đau lại cuồn cuộn sóng trào…

Giọt nước mắt đầu tiên vừa rơi xuống xâu chuỗi cô cầm trên tay, lập tức, những hạt ngọc run rẩy rồi tan ra, thấm xuống đất. Trên tay cô chỉ còn lại sợi tóc màu gió sương.


Có tiếng động ở sau lưng làm cô quay lại, chồng cô đang đứng sừng sững giữa khung cửa.
_ Em làm gì ở đây thế ? Anh xong việc nên về sớm. Gớm, anh nhớ em phát điên.
Anh đói quá, nhà có gì ăn không ?

Cô đi sau anh, qua chiếc cửa thông sang nhà bếp. Bất chợt anh quay lại, nhìn thấy cô cầm trên tay chiếc hộp thư, anh vội giật lấy :
_ Em…kìa em, rõ thật là…Chắc lại khóc lóc đấy hở ?
Chậc…chuyện ăn bánh trả tiền ấy mà. Đàn ông, ai lại chẳng có lúc…hề hề …mà này, cái thằng cha đẹp giai ấy đang sống cạnh ai đấy nhỉ ? Thôi vào kiếm cho anh cái gì bỏ vào bụng đi. Thấy không, anh cần cưng mà.

Cái đám mây mù lùng nhùng trong đầu làm cô thấy nhức buốt. Những người cần nhau đâu hẳn đã yêu nhau ?


Anh kêu cô ở dưới bếp.
_ Này em, bộ em đứt tay lúc gọt dâu hay sao. Anh thấy có mảnh vải đỏ đây này ?
Cô bước đến nhặt cái mũ nhỏ xíu của ông già. Có một hàng chữ nhỏ trên thành chậu mứt tráng men xanh .
_ Tôi dám cá cược đến mười ăn một, rằng cô sẽ ở lại. Và quả nhiên là cô đã ở lại.
Cố mà vui nhé… Mật dâu cô làm khéo lắm đấy.

Ở bên ngoài, mảng nắng quái vàng vọt của buổi chiều hôm còn cố bừng lên, trước khi tắt hẳn.

Cô nhìn về phía góc vườn, những đám mây màu chàm pha tím đang loang xa…tan loãng dần về cuối chân trời.


Image


16539

Thiên Di wrote: Anh Dũng nhớ để dành nhãn cho TD với nha !


Sẽ nhớ:-))

DRD


16562

chị TD, văn của chị TD không bao giờ có thể đọc một lần, HY cứ đọc đi đọc lại mãi, càng đọc càng thấm... Cám ơn chị TD :-))

à, phải đính chính một điều rằng càng đọc càng thích nhưng được đọc bài mới hoài thì vẫn thích...hơn.

anh Dũng ơi,

cây đàn thùng nhà anh Dũng vẫn...khoẻ hở? :-))


16637

Hoài Yên wrote: anh Dũng ơi,

cây đàn thùng nhà anh Dũng vẫn...khoẻ hở? :-))

Haha, Đông Nghi phá quá ta :-)) Cây đàn vẫn khoẻ nhưng chủ nó lu bu quá nên chưa đụng vào được. Chờ nhé!
DRD


16718 top -
v ă n . t h i ê n d i
1, 2, 3, 4
_______________________________________________
Chuyện Tháng Tư - thơ - Thúc Sinh _______________________________________________

Image

Có một ngày, cuối tháng tư
Buồn như nước lũ dâng từ biển lên
Bạn học chẳng dám nhớ tên
Tôi mang áo rách đi bên cuộc đời

xem tiếp...

_______________________________________________
Những Mảnh Đời Hậu Chiến - văn - Trần Bảo Toàn _______________________________________________

Image

Hôm nay, 30/04/2020, một ngày mưa rả rích, tiếng mưa như gõ vào ký ức những tháng năm quá khứ, đối với tôi ngày này chỉ có ý nghĩa là một ngày lịch sử, khi đất nước, gia đình và rất nhiều cá nhân của thế hệ cha chú và chúng tôi bước qua một khúc quanh mới.

xem tiếp...

_______________________________________________
Tình Khúc Hồi Hương - nhạc - Phạm Anh Dũng _______________________________________________

Image


xem tiếp...

_______________________________________________
Tàn Tích - ảnh - violetdehue _______________________________________________

Image


xem tiếp...