n h ớ .A I
n h ư .n h ớ . . .
____________________________________________________________________________
Ăn xong tôi ngồi hý hoái viết. Cô em gái cũng đoán được ông anh trai đang "xuất thần" làm thơ hay viết ra vài "chân ngôn" cay đắng gì đây nên ngồi xa xa, không dám làm phiền. Cuối cùng khi ông anh buông bút mới tá hoả
-Trời đất! Anh làm thơ kiểu gì mà phàm tục quá vậy anh? Tái, chín, hành ngò lung tung!
-Ậy, cái này gọi là đem hiện thực vào nghệ thuật đó em gái. Nói thật nghe, nếu không có mấy cái phàm tục này thì văn thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ... chết đói nhăn răng từ kiếp nào rồi, đào đâu ra nghệ thuật nữa em. Với lại, ăn cũng là một nghệ thuật đấy em ạ. Em không nghe người ta nói Nghệ Thuật Ẩm Thực sao? Còn nữa, tiếng Việt của mình chữ ăn đi chung nhiều danh từ kép lắm như: ăn nói, ăn mặc, ăn ở, ăn gian, ăn lận... lung tung nhiều lắm, bên Việt Nam nghe nói có người còn ăn được cả xi măng, sắt, nhựa đường nữa kìa. Viết về cái ăn cũng lắm công phu. Bài thơ này tuy chưa hay lắm, nhưng anh cứ tiếp tục viết hoài biết đâu có ngày chó ngáp phải ruồi, có bài được đưa vào Hàn Lâm Viện, anh em mình đưa nấu phở, đứa làm thơ nổi danh thiên hạ. Biết đâu đấy.
phở ơi!
anh nhớ về em, nhớ tô phở nóng
làm ấm lòng những sáng lạnh mùa thu
soup bò thơm bốc khói ấm mịt mù
anh ngây ngất, mùi cánh hồi tê tái
nhánh gừng nướng mang chút hương man dại
hành ngò tươi gợi nhớ mảnh vườn quê
dăm lát ớt... nhớ con ngõ đi, về
ngò gai biếc, nhớ ơi... hương cỏ nội!
ngọn quế tím, tình hoài hương tiếp nối
nửa quả chanh riêng hương vị nhà mình
chút tương nâu pha tương ớt lênh đênh
đĩa giá sống như thân em... trắng muốt!
mảnh gân bò đem hồn anh trói buộc
sách trắng ngà, dòn, buốt cả tim anh
tái ngọt lịm đưa anh đến trời xanh
chín bùi ngậy kéo anh về trái đất
sợi phở trắng quấn đời anh, chết mất!
phở bò ơi! anh yêu em chân thật!